Mặc dù đã sớm biết đường xá xa xôi, nhưng đến khi thật sự lên đường Phùng Trinh mới biết được, hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.
Dọc theo đường đi đường xá xóc nảy cũng thôi, còn phải chịu đựng những thứ như gió lẫn cát.
Những hạt cát bay vào mặt đau tựa như dao cắt, mới chưa được bao lâu, khăn trùm đầu đều đã chuyển sang màu xám.
“Nhìn dáng vẻ của đại tẩu hình như trước kia chưa từng đi xa nhà.” Từ Hồng Ngọc cười nói.
Khuôn mặt nàng ta mượt mà, giữa mặt mày mang theo vài phần khéo đưa đẩy, lúc này lại cố ý lộ ra vài phần thân thiện, khiến cho Phùng Trinh khó lòng cự tuyệt, vì vậy nàng cười nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên đi ra ngoài.” Trong ký ức, Phùng Trinh thật sự là chưa từng đi xa nhà, vẫn luôn đợi ở trong thôn Sơn Nam. Tất cả những gì nàng ấy biết được đều là nghe từ trong miệng người khác.
Từ Hồng Ngọc nói: “Vậy thì lần này đại tẩu nên nhìn xem kỹ một chút. Thành Túc Châu chính là thành lớn nhất ở phía bắc, thậm chí còn có một số người Hồ cũng buôn bán ở đây, vì vậy rất náo nhiệt.”
“Đúng vậy đại tẩu, nhất là bây giờ sắp đến tết, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn ngày thường.” Trên mặt Tiêu Diệu Diệu lộ ra vẻ kích động. Tuy tuổi tác nàng ta còn nhỏ, lại bởi vì có mấy vị huynh trưởng, cho nên đối với thế giới bên ngoài cũng không có lạ lẫm gì lắm. So với Phùng Trinh mà nói, cũng coi như có kiến thức tương đối rộng.
Phùng Trinh nói: “Chúng ta không phải đang đánh trận cùng với man di sao, sao còn có thể đến đây để buôn bán?” Đây là không lo lắng chuyện thám tử sao?
“Đành chịu thôi, da lông kia của người Hồ có khả năng chống lạnh, chúng ta lại dùng được. Hơn nữa người Hồ không chỉ có người man di, mà còn có cả người Hung, người Yết.” Khi Tiêu Diệu Diệu nói về những điều này, đã thuộc như lòng bàn tay, vô cùng hiểu rõ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play