Trương Định Nam lại cười nói: “Nếu phụ hoàng đã có lệnh, Định Nam tự nhiên không dám không theo. Xin tiên sinh nghỉ ngơi một chút, đợi ta an bài mọi việc, lại mang binh đi Túc Châu.”
Tôn Kỳ Vân dường như đã sớm đoán được kết quả này, cười gật gật đầu, liền xoay người rời khỏi phòng nghị sự.
Đợi Tôn Kỳ Vân rời đi, Tiêu Sơn lo lắng nói:
“Tướng quân, chúng ta thật sự muốn đi Túc Châu sao, chuyện lần trước nếu không phải chúng ta đi nhanh, còn không biết có thể trở về bao nhiêu người đây. Lần này đi, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Đúng vậy tướng quân, chúng ta phải đề phòng Túc Châu.” Trương Thiết Ngưu cũng vội vàng nói.
Trương Định Nam nhìn về phía Cung Nam Tinh và Tống lão.
Tống lão vuốt râu cười không nói, ngược lại nhìn về phía Cung Nam Tinh. Cung Nam Tinh lắc đầu nói: “Hai vị giáo úy có điều không biết, nếu đại tướng quân đã khởi binh phản đường, mặc kệ tướng quân chúng ta như thế nào, cũng chỉ có thể đi theo đại tướng quân cùng nhau khởi binh. Lúc này nếu như không đi Túc Châu, thì sẽ khiến trong lòng đại tướng quân nghi ngờ. Hơn nữa hiện giờ nếu đại tướng quân đã khởi binh, địch nhân lớn nhất của ông ấy chính là những thế gia môn phiệt bên ngoài cùng hoàng tộc Đại Đường xa xôi ở kinh thành, tự nhiên sẽ không xuống tay với nhị công tử. Bất quá lần này nhị công tử không nên mang theo quá nhiều binh mã xuất hành. Không thể dễ dàng buông tay Hà Sáo được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT