Hiện tại Trương Thừa Tông đã thành thân, chính thất vẫn chưa có tin vui, ngược lại thiếp thất đã có thai trước, nguyên do trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có vị chính thất kia không nghĩ ra được, e rằng Lưu gia cô nương kia vẫn còn dương dương tự đắc, không nghĩ tới mình sớm đã bị một tay của tiểu nhân vật mình chướng mắt kia giở thủ đoạn.
Nhưng chuyện này, bà ta tự nhiên cũng sẽ không có lòng tốt đi nhắc nhở vị gọi là đại thiếu phu nhân đó.
Nữ nhân này sau khi vào cửa, cũng không có sắc mặt tốt với phu nhân, người không biết tôn trọng bà bà như vậy, hẳn là nên chịu chút giáo huấn.
Cũng không nghĩ tới, phu nhân tốt xấu gì cũng đã quản lý phủ tướng quân hơn hai mươi năm, đại tướng quân thì như thế nào, cũng không có khả năng biết rõ so với người trong nội trạch như phu nhân. Trong ngôi nhà này, vẫn là thiên hạ của phu nhân. Nếu không phải hiện tại phu nhân không muốn quản chuyện trong phủ tướng quân nữa, chẳng lẽ còn đến phiên một tức phụ mới như nàng ta khoa tay múa chân sao.
Trương phu nhân nói: “Cô nương này biến thành như vậy, không phải là có một phần công lao của ngươi sao? Lúc trước nếu không phải ngươi nhắc nhở nàng ta, nàng ta sẽ bị nữ nhân Lưu gia kia hạ thuốc, thiếu chút nữa nàng ta sẽ cả đời không thể sinh, tự nhiên nàng ta cũng sẽ không bị đả kích mà biến thành thế này.”
Ngô ma ma nghe vậy thì có chút quẫn bách. “Là nô tỳ cũng niệm tình Phùng Trinh, mới đi giúp nàng ta một phen.”
Trương phu nhân cười nói: “Được rồi, sau này chuyện của phủ tướng quân, chúng ta ít quản đi thì tốt hơn.” Đã làm Trương phu nhân hơn hai mươi năm, bà ta cũng thấy mệt mỏi. Tâm này, cũng đã lạnh. Trương Tế Thế nghĩ như thế nào thì cứ thế ấy, chỉ cần nhi tử của bà ta tốt là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play