Ngày hôm sau, khi Phùng Trinh đến nói với Lưu Mẫn Quân về thu nhập của thương đội, Lưu Mẫn Quân lại nói với Phùng Trinh điều tương tự.
“Đều nói có hiền thê như báu vật, Tiêu giáo úy có phu nhân như ngươi, quả thật là một bước tiến lớn, sau này nhất định không thiếu được vinh quang của ngươi.”
Phùng Trinh cười nhẹ: “Dân phụ cũng không trông cậy chàng ấy nhanh thăng chức, thê nhi được hưởng đặc quyền, chỉ cầu cho người một nhà bình bình an an ở bên nhau thì đã tốt.”
Lưu Mẫn Quân nói: “Hiện giờ mọi thứ ở Hà Sáo đều ổn, ngươi còn lo lắng điều gì?”
Phùng Trinh tự nhiên không dám bày tỏ sự lo lắng trong lòng mình, vì vậy chỉ có thể cười cười, lại nói chuyện về thương đội. Mặc dù Lưu Mẫn Quân không quản lý thương đội, nhưng lại lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nàng ta cũng sẽ hỏi hàng hóa nào bán chạy và hàng hóa nào không. Nghe nói hàng hóa của người Khương tộc bán rất chạy, Lưu Mẫn Quân nói: “Người Khương tộc bây giờ nhiều như vậy, ta nghĩ chúng ta có thể để bọn họ chuyên làm cái này, thứ nhất sẽ miễn được cho thương đội bôn ba khắp nơi, thứ hai cũng có thể để cho cuộc sống của bọn họ tốt hơn.
Nếu như chúng ta có thể để cho các gia đình quân nhân khác làm theo, vậy cũng rất tốt. Nhóm quân nhân đó đi theo tướng quân đánh đông dẹp bắc, nếu để cho gia đình của quân nhân có cuộc sống tốt hơn thì càng hay.
Phùng Trinh vừa nghe thì cười nói: “Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo. Nếu như phu nhân đã nghĩ như vậy thì khi tìm thấy thời gian, phu nhân nên đích thân đi đến đó một chuyến, việc này vẫn là để phu nhân tới an bài thích hợp hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT