“Đây là có chuyện gì?” Hứa thị vừa ra khỏi cửa, đã thấy một người hán tử cõng phu quân của nàng. Nàng vội vàng mời họ vào nhà, đặt người xuống giường.

“Tẩu tử, ta là Lục Hổ, cùng làm việc vác bao ở bến tàu với Dung ca. Hôm nay, khi đang vác đồ, Dung ca bị trật eo, không làm việc được nữa, ta liền đưa hắn về.”

“Trật eo?” Hứa thị nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dung An, nghẹn lời, trong lòng có chút nhói.

“Nhược Vân, đi tìm đại phu trong thôn tới xem giúp.”

“Thúc, vất vả rồi, uống chút nước đi.” Dung Dữ cũng đã hiểu chuyện, vội vàng rót nước cho Lục Hổ.

“Đa tạ, đa tạ.” Lục Hổ tùy tiện uống.

Hứa thị thấy phu quân như vậy, một bên lau mồ hôi cho Dung An, một bên không quên cảm ơn Lục Hổ. Nàng miễn cưỡng cười nói: “Lục Hổ huynh đệ, hôm nay vất vả cho ngươi rồi, còn làm chậm trễ công việc của ngươi.”

“Không có gì, không có gì đâu. Dung đại ca cũng giúp ta không ít chuyện. Ta và Dung đại ca rất hợp nhau, anh em với nhau không cần nói những chuyện này.”

Dung An cũng đã hoãn lại một hơi, nhỏ giọng nói: “Lục Hổ, phiền toái ngươi rồi.”

“Không phiền, không phiền đâu.” Lục Hổ xua tay nói.

Rất nhanh, Nhược Vân đã đưa Trương đại phu đến. Trương đại phu là người thôn Thanh Tuyền bên cạnh, ngày thường chỉ giúp người trong thôn xem bệnh đau đầu nhức óc. Còn trật eo thì cần bó xương, ông cũng đành chịu, chỉ kê một ít thuốc hạ nhiệt, giúp Dung An dễ chịu hơn một chút.

Ông khuyên họ nên tìm một đại phu giỏi. Thế nhưng Dung gia bây giờ còn tiền đâu mà tìm. Số tiền công Dung An làm mấy ngày nay đều đã đưa cho Trương đại phu, vẫn còn chưa đủ. Cũng may Trương đại phu dễ tính, nói là chờ khi nào họ dư dả thì trả cũng được.

Hứa thị cảm kích tiễn đại phu đi, sau đó đi sắc thuốc.

“Tẩu tử, Dung đại ca cũng đã xem qua ở trên trấn rồi, nói là cần hai lượng bạc… nên mới cõng đại ca về.” Lục Hổ thấy Trương đại phu không có cách nào, vẫn nói ra sự thật.

“Dung đại ca nói trong nhà không có tiền, không chữa nổi, chờ thêm mấy ngày sẽ tốt hơn.”

Hứa thị nắm tay Dung An. Dung Dữ nhìn thấy có chút đau lòng. Tuy rằng hắn đến đây chưa được bao lâu, nhưng cha Dung và mẹ Dung thật sự coi hắn như con ruột.

“Cha!” Giọng Dung Dữ tuy nhỏ, nhưng Dung An vẫn nghe thấy.

Dung An nhìn vẻ mặt lo lắng của con trai, an ủi nói: “Ngoan, con trai, cha không đau, từ từ sẽ tốt thôi!”

“Cha!” Mắt Dung Dữ hơi đỏ.

Hứa thị cười khổ nói: “Lục huynh đệ, cảm ơn ngươi nhé. Bây giờ trong nhà loạn quá, không giữ ngươi ở lại ăn cơm.”

Lục Hổ gật đầu nói: “Đại tẩu, ta hiểu mà. Có chuyện gì cứ gọi ta.”

“Đại tẩu, trong tay ta cũng không có nhiều tiền, một trăm văn này coi như cho đại ca, mua chút gì ngon bồi bổ.”

“Chúng ta sao có thể dùng tiền của ngươi được, mau cầm về đi.” Hứa thị vội vàng từ chối.

Lục Hổ trực tiếp chạy đi, Hứa thị không còn cách nào, chỉ đành cầm tiền về.

Hứa thị nhìn Dung An, nhịn không được, thút thít khóc.

Dung An cũng chẳng làm được gì. Cả người đều đau, nhìn con trai và tức phụ lo lắng cho mình, trong lòng cũng đau đớn vô cùng.

“Tại sao tất cả những chuyện không may đều ập đến với chúng ta thế này!” Hứa thị tuyệt vọng nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ!” Hứa thị bất lực nói.

“Nương! Người đừng khóc.”

“Vận nương, đừng khóc, ta không đau!”

“Sao lại không đau, chàng nhìn xem mặt chàng trắng bệch thế kia kìa.”

Hứa thị khóc nấc lên: “Ta về nhà mẹ đẻ vay tiền!”

“Không được, Vận nương. Nhà mẹ đẻ của nàng ở huyện thành bên cạnh, nàng đi một mình làm sao ta yên tâm. Huống hồ nhạc phụ nhạc mẫu cũng không dễ dàng, nàng không được đi.”

“Vậy ta nhìn chàng chết sao?” Hứa thị khóc.

Nhược Vân sắc thuốc xong mang đến, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta đi tìm Hồ trang đầu mượn chút tiền đi.”

“Hồ trang đầu? Hắn sao chịu.” Hứa thị nói nhỏ.

“Tuy cô gia bị đưa đến điền trang này, nhưng dù sao cũng là thiếu gia. Hắn không thể nào lại nhìn cô gia chết ở điền trang được.” Nhược Vân nói nhỏ.

“Chuyện này có được không?”

“Được hay không cũng phải thử xem.”

Nhược Vân quỳ xuống nói: “Tiểu thư, chuyện mất mặt này để con đi là được. Nếu mượn được thì là bản lĩnh của con, nếu không mượn được thì cũng chỉ mất mặt một mình con thôi.”

Hứa thị nhìn Nhược Vân như vậy, trong lòng nhói lên.

Nhược Vân thấy tiểu thư còn do dự, liền chạy thẳng ra ngoài.

Dung Dữ nhìn cả nhà như vậy, trong lòng càng thêm chua xót. Hắn ước gì mình lớn thêm chút nữa.

Chẳng mấy chốc, Nhược Vân mang theo nước mắt trở về.

“Nhược Vân, thế nào? Có phải hắn bắt nạt con không?”

Nhược Vân vừa khóc vừa lắc đầu: “Chỉ là nghe mấy câu liên lụy, không có gì đâu. Chỉ là… Hồ trang đầu chỉ đồng ý cho mượn 500 văn tiền, còn nói phải trả trước tháng sau.”

Dung Dữ nhìn thấy tiền đồng trong tay Nhược Vân dính đầy bùn đất, đại khái cũng biết Hồ trang đầu đã làm như thế nào. Hắn siết chặt nắm đấm. Trong nguyên tác, cả nhà nguyên chủ khổ sở phần lớn đều là vì cái tên Hồ trang đầu này.

“Này… nhưng không đủ!” Hứa thị nhìn tiền đồng, thở dài nói.

“Ở đây có 500 văn, cộng thêm một trăm văn của Lục huynh đệ, vẫn còn thiếu 1400 văn.”

Dung Dữ nhìn thấy bột sắn trên bàn, trong lòng nảy ra ý tưởng.

Hắn nhỏ giọng nói: “Nương, hay chúng ta đi buôn bán đi.”

“Buôn bán?” Hứa thị khó hiểu nhìn Dung Dữ.

Dung Dữ nói nhỏ: “Nương thấy bánh trôi kia thế nào?”

“Hương vị không tệ!” Hứa thị do dự nói.

“Đúng vậy. Bánh trôi nhỏ này làm từ bột sắn, củ sắn không mất tiền, chúng ta chỉ cần mua chút đường là được. Nước đường bình thường bán bao nhiêu tiền một chén?”

“Hai văn tiền.”

“Đúng vậy. Chúng ta cho thêm bánh trôi vào, bán ba văn tiền. Chúng ta chỉ tốn tiền đường thôi, mỗi chén ít nhất cũng kiếm được một văn tiền.”

“Bánh trôi của chúng ta ngon lắm, đừng nói ba văn tiền, bốn văn cũng bán được.” Nhược Vân nói.

“Bánh trôi gì?” Dung An hỏi.

“Cha, là con và nương nghĩ ra ở nhà. Cha nếm thử đi, xem có bán được tiền không.”

Dung An tuy đã đến điền trang, nhưng ngày xưa cũng từng sống cuộc sống thiếu gia. Nếu hắn nói ngon, chắc chắn là ngon.

“Hương vị này không tệ, bánh trôi này làm từ gì.”

Dung Dữ giải thích: “Là nương và dì Nhược Vân đào củ sắn về làm. Cha thấy được không?”

Dung An gật đầu: “Hương vị ngon, chỉ là có chút nhạt nhẽo. Nhưng ba văn tiền chắc chắn có người mua!”

“Thật sao!” Hứa thị không dám tin nói.

“Đúng vậy. Ở bến tàu chỗ chúng ta, nước đường kia cũng bán ba văn tiền, mà ngày nào cũng có người mua. Bánh trôi nhỏ này vị ngon, ăn còn chắc bụng, cái này chắc chắn được.” Dung An nói những lời này có chút mệt, Dung Dữ vội vàng nói:

“Cha, người nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng, chúng con sẽ nghĩ cách.”

Dung An nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, vừa chua xót lại vừa cảm động.

Cả nhà bàn bạc một lúc, quyết định đi ra bến tàu bán chè nhỏ.

Hứa thị nhìn con trai, nhỏ giọng nói: “Làm khó con của ta rồi. Thật thông minh, nhưng cha mẹ làm con khổ rồi. Nếu được sinh ra ở nhà khá giả, giờ con đã được đi học, không phải lo lắng mấy chuyện này.”

“Nương, có mọi người là phúc khí của con.” Dung Dữ ở hiện đại là trẻ mồ côi, ở đây lại cảm nhận được tình thương của cha và mẹ, hắn thật sự rất vui.

Trong nhà còn khá nhiều bột sắn, nhưng đường thì hết rồi. Hứa thị dẫn Dung Dữ đi tìm bà Tôn mua một ít. Bà Tôn thấy Dung Dữ, biết đứa nhỏ này là người tốt, người nhà này chắc cũng dễ sống cùng, liền khách khí bán cho họ, còn nhiệt tình mời họ vào nhà ngồi.

Hứa thị và Dung Dữ vội vàng từ chối, còn phải về bàn chuyện bày quán.

Hứa thị đưa tiền đồng cho bà Tôn xong, Dung Dữ lại lấy thêm một cái tiền đồng nữa, cảm ơn nói: “Bà Tôn, cảm ơn bà lần trước đã cho mượn đường. Cha bị bệnh, sợ là không mua được đường, cái này coi như con mua, cảm ơn bà.”

Bà Tôn làm sao có thể nhận, vội vàng từ chối. Dung Dữ nhất quyết đưa, hai người không còn cách nào, bà Tôn chỉ đành nhận lấy.

Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con rời đi, bà Tôn trong lòng cũng có tính toán. Cả nhà họ Dung là người tốt, có thể qua lại nhiều hơn.

Cả nhà quyết định đi ra bến tàu bày quán. Thứ nhất là ở đó đông người. Cả nhà họ đều là phụ nữ và trẻ con, ở bến tàu lại có những người làm việc cùng với Dung An, chắc chắn sẽ không bắt nạt họ. Thứ hai là bến tàu đông người, công việc lại tốn sức, họ tự nhiên có nhu cầu này.

Cả nhà bàn bạc mọi chuyện xong, Dung Dữ đã có chút mơ màng buồn ngủ. Vốn dĩ cơ thể hắn không tốt, hôm nay cảm xúc lại lên xuống nhiều, có chút chịu không nổi.

Hứa thị đau lòng ôm con trai vào lòng, dỗ con trai ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play