"Muốn ăn lẩu." Lam Cận sau khi rời giường, nói câu đầu tiên với Nguy Duật Phong.
"Được, tôi sẽ đi cho người an bài." Nguy Duật Phong cười đến vẻ mặt sủng nịch, chợt lại đau lòng sờ sờ đầu cô, "Cô vất vả rồi. ”
Lam Cận khom lưng ôm Tùng Bá Thiên lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, "Tùng Bá Thiên, ngươi bây giờ là anh hùng rồi, ngươi có biết ngươi đã cứu mạng rất nhiều người không? ”
Tùng Bá Thiên bị hút rất nhiều máu, bất quá nó rất kiên cường, hiện tại nhìn giống như không có việc gì, trong miệng phát ra tiếng kêu "ùng ục", tựa hồ rất vui vẻ.
"Ăn đi." Lam Cận lấy ra một đống hạt để thưởng cho nó.
Tùng Bá Thiên tự mình ăn, còn thỉnh thoảng đút Lam Cận một cái.
Nguy Duật Phong vừa mới đi an bài người làm lẩu, vừa tiến vào liền nhìn thấy một màn Tùng Bá Thiên cho Lam Cận ăn các loại hạt, không khỏi có chút kinh ngạc, "Nó sẽ không thật thành tinh chứ? Còn biết chăm sóc cô. ”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play