Lát sau, hai người rơi vào khoảng lặng.
Giang Khôn Bằng không nhịn được nữa, hất tay Cố Mặc Lan ra rồi nắm chặt lấy tay cô, mở miệng nói:
“Cố Mặc Lan, lần sau em làm gì có thể suy nghĩ kỹ một chút không? Chuyện hôm nay chẳng hạn, Thanh Hứa nó về nhà ăn Tết với ông bà thì có gì không đúng? Sao em lại chạy tới làm ầm ĩ như vậy?”
“Có gì mà không đúng? Không phải vì đồ trong tay ba mẹ tôi sao? Ba mẹ tôi chỉ có hai đứa con gái là tôi với Cố Minh Nguyệt. 
Nếu tôi không giành lấy chút gì, đến cuối cùng chẳng phải tất cả đều rơi vào tay Cố Minh Nguyệt sao? Còn nữa, anh gọi Thanh Hứa thân thiết như vậy, anh với thằng bé thân quen lắm à? Hay là trong lòng anh vẫn còn nhớ thương Cố Minh Nguyệt?”
“Ha, tôi biết ngay mà, anh vẫn nhớ thương cô ta. Nhiều năm như vậy rồi, tôi cố gắng sinh con cho anh dễ dàng lắm sao? Vậy mà anh vẫn còn vương vấn Cố Minh Nguyệt. Giang Khôn Bằng, anh không thấy có lỗi với tôi à?”
“Anh đúng là đồ phụ bạc. Năm đó tôi đúng là mù mắt mới coi trọng anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play