“Thầy ơi, thầy không thể chơi kiểu này được! Đường Khê là học trò mà em đã để mắt đến rồi, sao thầy lại giành với em chứ?
Chẳng phải thầy đã nhiều năm nay không còn nhận học trò sao? Lần trước trong điện thoại thầy còn bảo, bây giờ đám trẻ đầu óc nhảy nhót quá, tính tình thế này thầy chịu không nổi cơ mà. Sao mới chớp mắt thôi mà lại vừa ý Đường Khê rồi?”
Vừa mở miệng, Trương Thiên Hoa đã lải nhải cả một tràng, lại còn len lén liếc nhìn sắc mặt thầy, trong bụng thầm tính toán xem lần này mình làm ầm lên, khóc lóc ăn vạ như vậy, tỷ lệ thành công có bao nhiêu.
“Ta nói là mấy đứa trẻ khác, chứ đâu phải Đường Khê. Đứa nhỏ này tính tình trầm ổn, làm việc có quy củ, ta để mắt cũng chẳng có gì lạ. Còn nữa, mấy năm trước ta không nhận học trò là vì không ưng ý, chứ bây giờ ta coi trọng thì tất nhiên sẽ nhận rồi.”
Đặng lão mặt không đỏ, tim không loạn, cười tủm tỉm nói tiếp: “Mà chuyện này cũng nhờ cả vào cậu đấy, nếu không phải cậu đưa Đường Khê đến, ta cũng chưa chắc đã gặp được. Lần sau ta mời cậu một bữa cơm nhé.”
Trong bụng Trương Thiên Hoa khinh bỉ: Ai thèm cái bữa cơm của thầy, ít nhất cũng phải hai bữa mới bõ công!
Lại nghĩ: Không đúng, đây không phải chuyện một bữa hay hai bữa, mà là thầy cướp người, hành vi này thật sự không hợp đạo lý!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT