“Anh thật sự đói quá.” Nghe vợ nói vậy, Khương Tĩnh bật cười, quay đầu nhìn hai cái bánh ngô trên bàn, rồi đưa tay cầm lấy, trực tiếp nhét vào miệng gặm.
Cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, hầu như chẳng ăn gì, lúc này Khương Tĩnh đói đến mức ngực dán lưng, động tác ăn bánh ngô cũng chẳng còn chút tao nhã nào.
Nhìn cảnh anh ăn ngấu nghiến như thế, Lý Giai Uyển nhịn không được bật cười “phụt” một tiếng, vội vàng nói:
“Anh từ từ thôi, em đoán chắc anh lại chẳng có thời gian ăn gì, nên cố ý để phần cho anh. Anh cũng chưa ăn tối đúng không? Thầy Vương cũng chưa ăn phải không? Lúc ăn cơm chiều ở căn tin không thấy ai trong nhóm dự án của các anh.”
“Ừ, bận quá, trưa còn kịp ăn chút, nhưng đến tối thì bận đến mức chẳng qua nổi căn tin.” Khương Tĩnh vừa gặm bánh vừa nghẹn đến ho sặc, vội vàng uống một ngụm nước cho trôi xuống, sau đó mới nói tiếp:
“Nhưng tất cả vất vả đều đáng giá, dự án của bọn anh tiến triển rất thuận lợi.”
“Vậy thì tốt rồi. Nhưng em nghe nói ở Kinh Thị muốn cử chuyên gia đến cùng thầy Vương làm chung dự án này, chuyện này là thật hay giả? Em nghe mấy đồng nghiệp bên em bàn tán như vậy.” Lý Giai Uyển tiến lại gần, đưa tay vỗ nhẹ lưng chồng, dặn dò:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play