“Đường Khê, cô có nhầm không vậy? Cô còn chưa hỏi gì cả đã trực tiếp bảo bọn tôi ngày mai có thể về nhà rồi? Như thế có ổn không? Có thích hợp không?”
Người đầu tiên hoàn hồn lại chính là Kiều Mạn Mạn. Cô ta nhìn gương mặt bình thản của Đường Khê, hai người đối diện nhau, một người trầm ổn, một người thì lo lắng sốt ruột đến mức không chịu nổi.
Bên cạnh, Kiều Thiếu Quân cũng trợn tròn mắt, phụ họa:
“Đúng vậy, sự việc còn chưa điều tra rõ, cô bảo chúng tôi về nhà, vậy chúng tôi thành ra cái gì? Người nhà họ Kiều chúng tôi luôn là công dân tuân thủ pháp luật. Đồng chí công an yêu cầu chúng tôi phối hợp điều tra, cho nên tuyệt đối chúng tôi sẽ không tự ý rời khỏi đây!”
Nghe thì thấy đúng lý hợp tình, khí thế hùng hồn, nhưng câu cuối cùng mới là trọng điểm, chẳng phải không muốn về nhà sao?
Ha, không muốn về nhà à, cô lại thích bọn họ sốt ruột như vậy.
Đường Khê đôi khi cũng có chút ác ý vui đùa, huống chi lúc này còn chưa bắt được Hoàng tiên sinh. Ông ta chẳng khác nào một quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ nhảy ra gây chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT