"Vợ à, anh ra ngoài một lát nhé. Chốc nữa Khê Khê ra, em chuẩn bị cho con bé chút đồ ăn sáng. Nếu em không muốn nấu thì ra ngoài mua về cũng được."
"Em biết rồi, anh có việc thì cứ đi đi, trong nhà mấy chuyện này đâu cần anh lo."
Nghe vợ nói vậy, Đường Quốc Trung cũng yên tâm, chỉ chốc lát sau liền ra khỏi cửa.
Hôm qua Đường Khê nói cần một loại linh kiện nào đó, hôm nay anh ra ngoài chính là để lo chuyện này, tìm bạn bè hỏi xem có ai biết mối hay không.
Nếu có mối thì quá tốt, nhanh chóng mang linh kiện về để Đường Khê bắt tay làm việc.
Anh đang sốt ruột vì phải xử lý xong trước cuối tháng, nếu không lấy được tiền thanh toán thì hợp đồng bên Vượng Phát chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Làm ăn nhiều năm, Đường Quốc Trung quen biết không ít bạn bè. Chỗ nào không hỏi được thì nhờ bạn của bạn hỏi hộ cũng được.
Bên này Đường Quốc Trung chạy khắp nơi tìm linh kiện, mấy người bạn anh tìm đến nghe anh nói muốn mua linh kiện cho máy ghi âm thì đều cảm thấy anh đúng là đã đến nước không còn gì để mất rồi.
Lô hàng trước kia của Vượng Phát vốn bị nhiều người tranh nhau, cuối cùng anh ta lấy được với giá siêu rẻ, bán lại là lãi to.
Nhưng sau đó Đường Quốc Trung mua lô hàng đó thì phát hiện có vấn đề.
Nghe nói trước khi bán cho anh, Vượng Phát đã cho thợ giỏi xem qua, xác nhận là không thể sửa được nên mới “bán rẻ” để đẩy hàng.
Giờ tìm linh kiện để sửa chẳng khác nào phí công.
Đường Quốc Trung không biết người ta nghĩ gì, anh chỉ tin Đường Khê. Cô nói sửa được thì tức là sửa được.
Bởi ngoài tin vào Đường Khê, anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Mấy ngày tiếp theo, Đường Quốc Trung đi sớm về muộn. Cuối cùng công sức cũng được đền đáp, anh nghe ngóng được mối hàng.
Người ta nói đúng là có linh kiện đó, hơn nữa giá không đắt.
Nghe tin, Đường Quốc Trung lập tức đi thương lượng, trưa hôm đó đã khiêng được linh kiện về nhà.
Chạy mấy ngày liền, giờ mang được linh kiện về, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bên kia, Vượng Phát vẫn chờ xem trò vui.
Từ sau lần bị đuổi hôm trước, anh ta vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Đường Quốc Trung, cũng biết cô gái hôm trước là em họ của anh ấy, dạo này vẫn ở nhà anh.
Trong lòng Vượng Phát thầm cười nhạo: "Ha ha ha, còn mơ sửa được à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
Ngày xưa, khi anh ta nhận lô hàng này cũng đã mời không ít thợ giỏi xem qua. Nếu sửa được thì sao tới tay Đường Quốc Trung?
Nghe tin Đường Quốc Trung và em gái đến kho hàng, Vượng Phát lập tức chạy đến xem kịch.
3 giờ 50 phút chiều, hai người vừa tới cửa kho đã thấy Vượng Phát đứng đó chờ.
"Này, tới rồi à?" Vượng Phát rung rung chân, ánh mắt lướt qua hai người, giọng đầy mỉa mai: "Nghe nói gần đây mua được linh kiện gì đó? Định hồi sinh máy à?"
"Chậc chậc, cũng chẳng nghe nói mời thợ sửa máy ghi âm, mà Quốc Trung cậu cũng đâu có tay nghề này. Chẳng lẽ… là em gái bên cạnh cậu biết làm?"
"Ai chà, chắc không đâu. Quốc Trung cậu cũng dễ tin người thật, nhìn con bé này đâu giống người biết sửa máy."
Mấy câu chế giễu khiến sắc mặt Đường Quốc Trung khó coi, còn Đường Khê thì bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nhạt.
"Vượng Phát, anh đến làm gì?" Đường Quốc Trung hỏi.
"Tôi đến xem thôi. Tôi nói thật, nếu cậu sửa được máy ghi âm, tôi sẽ… đứng chổng ngược ăn phân!" Vượng Phát càng thêm đắc ý.
Nghe câu đó, Đường Khê liếc mắt nhìn, trong lòng thầm tặc lưỡi: Ồ, người này còn có sở thích lạ vậy sao?!
"Đứng chổng ngược ăn phân thì thôi, nếu không… chúng ta cá cược nhé?" Đường Khê lên tiếng, "Cá là tôi sửa được. Nhưng ta văn minh chút, đừng chơi mấy trò nặng mùi."
Cô tháo chiếc đồng hồ đeo tay trắng nõn, "Tôi thua thì đưa anh đồng hồ này."
Vượng Phát liếc đồng hồ, ước chừng đáng giá khoảng 200 tệ.
"Thế nếu tôi thua?"
"Anh thua thì đưa tôi 200 tệ tiền mặt. Anh không thiệt đâu, vì đồng hồ này bán cũng được 250-260 tệ."
"Được, cược luôn. Cô không nuốt lời chứ?"
"Sợ tôi quỵt thì tìm vài người làm chứng đi."
"Được!" Mười phút sau, Vượng Phát dẫn theo ba người làm chứng, đều là dân buôn gần đó, cũng quen Đường Quốc Trung.
Nghe xong, ba người hơi lo lắng cho Đường Khê. Hai trăm tệ đâu phải ít, bằng mấy tháng lương công nhân.
“Quốc Trung, thôi bỏ đi, con bé còn nhỏ, đừng hơn thua làm gì.”
"Đúng rồi, hòa khí sinh tài mà."
Nhưng Vượng Phát vẫn không chịu, yêu cầu viết giấy cược rõ ràng. Đường Khê không phản đối.
Giấy viết xong, Vượng Phát ký trước. Đến lượt Đường Khê, nhưng Đường Quốc Trung bất ngờ giật tờ giấy, ký ngay tên mình: "Thắng thì tính cho Khê Khê, thua tính cho tôi."
Khóe môi Đường Khê nhếch lên: Ừm… anh họ đúng chuẩn kiểu tổng tài bá đạo.
Tiếp theo, để tránh Đường Khê gian lận, Vượng Phát yêu cầu cô sửa máy ngay tại chỗ.
Một chiếc bàn, một chiếc ghế trong kho. Đường Khê ngồi xuống, đặt máy ghi âm lên bàn, mọi người đứng xem.
Chỉ cần nhìn vài động tác đầu tiên, ba người làm chứng đã âm thầm thở dài: Người thạo nghề!
Động tác lưu loát, tháo lắp thuần thục, rõ ràng không phải kiểu nghiệp dư.
Đường Quốc Trung từng thấy cô làm rồi nên không ngạc nhiên lắm, nhưng lần này cô còn nhanh và chuẩn hơn.
Duy chỉ có Vượng Phát là bắt đầu thấy bất an.
Chẳng bao lâu, toàn bộ linh kiện được tháo ra gọn gàng trên bàn. Cô lấy linh kiện mới mà Đường Quốc Trung vừa mua, lắp vào một vị trí, chỉnh sửa vài chỗ, rồi bắt đầu ráp lại máy.
Mười mấy phút sau, máy trở lại nguyên trạng.
"Thử đi." Đường Khê ngẩng đầu nói.
"Để anh." Đường Quốc Trung vội bước tới, nhưng rồi lại lùi ra: "Thôi, để em làm đi."
Cô bật công tắc, chỉnh vài nút.
Ban đầu chỉ có tiếng rè rè, nhưng vài giây sau, tiếng hát kinh kịch vang lên rõ ràng.
Trong mắt Đường Khê ánh lên nụ cười: Hai trăm tệ tới tay rồi.
Muốn cá thì phải chắc 90% thắng. Và cô — Đường Khê Khê đã cược là thắng chắc.