“Cô gái nhỏ, tốt nhất đừng qua bên đó, chỗ đó đang loạn lắm.”
Nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn bất ngờ xuất hiện, một người đàn ông trong nhóm không kìm được mềm lòng, lên tiếng khuyên một câu.
Nghe vậy, Đường Khê hơi sững người, thuận đà dừng bước.
Ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, trông ngoan ngoãn như chẳng biết gì.
Nhưng trong đầu cô lại nhanh chóng tính toán, sau đó mỉm cười.
“Chú, cháu thấy mọi người đều tập trung ở đây, mọi người đang làm gì vậy ạ?” – Cô vừa hỏi vừa tỏ ra tò mò đúng chỗ, như một đứa trẻ ngây thơ.
“Haiz, bọn tôi được thuê tới đây đòi nợ. Ông chủ kho này thiếu tiền người ta, chủ nợ sợ ông ấy bỏ trốn nên thuê bọn tôi tới canh.” – người đàn ông hạ giọng giải thích.
Đường Khê lập tức hiểu ngay, hóa ra là vừa ăn cướp vừa la làng. Hố Đường Quốc Trung chưa đủ, còn tìm người đến chặn đòi tiền.
Cô kín đáo quan sát người đàn ông trước mặt ăn mặc không giàu có, lại còn vừa khuyên mình đừng lại gần, rõ ràng không thuộc loại tay chân ác ý, chắc là chỉ được thuê đến giữ chỗ.
“Vậy chú cũng là tới đây giữ kho sao? Hắn trả cho chú bao nhiêu tiền?” – Đường Khê cười mỉm hỏi.
Người đàn ông thoáng giật mình, trong mắt lóe lên tia cảnh giác.
Không ngốc chút nào, cô gái nhỏ này hỏi câu ấy là biết chuyện, không phải dạng hiền lành dễ bắt nạt.
Dù tuổi trông chỉ như con cháu ở nhà, nhưng ánh mắt và nụ cười khiến anh ta hơi rợn sống lưng.
Bề ngoài cô vẫn ngoan ngoãn, chỉ là… nếu bỏ qua việc tay cô đang cầm một viên gạch thì đúng là rất ngoan.
Người đàn ông nhìn cô vài giây, rồi im lặng.
Đúng lúc này, từ trong kho vang ra tiếng cãi vã:
“Đường Quốc Trung, thiếu nợ phải trả, giấy trắng mực đen rõ ràng. Đừng tưởng trốn được! Tôi nể tình bạn bè mới tới đây, sợ cậu chạy thôi. Cậu biết anh em bọn tôi kiếm tiền khó khăn thế nào rồi, thông cảm chút đi.”
“Mày đánh rắm! Vượng Phát, mày có còn lương tâm không? Nhiều năm qua tao đối xử với mày thế nào, mà giờ mày lại hố tao như vậy?”
“Bớt nói mấy thứ vô dụng đó! Hôm nay mày trả một phần, không thì…” – Vượng Phát nhếch mép cười – “… kho này của mày, kể cả hàng bên trong, tao sẽ đập sạch!”
“Đồ vô liêm sỉ!” – Đường Quốc Trung tức đỏ mặt.
Đường Khê đứng ngoài cũng phải thầm công nhận, đời này cô còn chưa gặp ai mặt dày đến thế!
Nghe tới đoạn đập đồ, Đường Khê không vui chút nào. Đây là con đường kiếm tiền của cô, sao có thể để phá hỏng?
“Anh họ” – cô gọi một tiếng, rồi sải bước đi tới.
Người đàn ông vừa nói chuyện với cô khi nãy thấy cô cầm gạch tiến lại thì trợn mắt: Ủa? Nãy giờ tưởng ngoan ngoãn, ai ngờ là cũng nhân vật máu mặt đấy!
Bên trong, Vượng Phát vừa quay đầu nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp, liền ngó thêm mấy lần.
Nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Đường Khê, hắn theo phản xạ quay mắt đi.
Song nghĩ lại, hắn bỗng thấy vô lý, hôm nay hắn tới đòi tiền, sao lại bị một cô gái làm chột dạ?
Hắn hỏi thẳng: “Đường Quốc Trung, rốt cuộc có đưa tiền không?”
“Tao…” – Đường Quốc Trung còn chưa nói hết.
“Không đưa!” – giọng trong trẻo của Đường Khê đã cắt ngang, dứt khoát như chém dao.
Đường Quốc Trung kinh ngạc nhìn cô, lần nữa bị thay đổi ấn tượng, thay vì sợ hãi, Đường Khê lại rất bình tĩnh, khí thế còn lấn át cả đám đàn ông.
“Không đưa?” – Vượng Phát cười khẩy – “Vậy tao đập đồ.”
“Đập! Có giỏi thì đập hết. Khi đó không những không được tiền, mà còn phải bồi thường.” – Đường Khê lạnh nhạt – “Một cái máy trong kho này chúng ta mua giá 140 đồng. Đập một cái, bồi thường một cái. Hàng hóa ở đây nhiều thế nào, chắc không cần tôi nói?”
“Bồi thường cái rắm! Máy này có bán được thì cũng phải cảm ơn trời đất rồi.” – Vượng Phát khinh thường.
“Hàng của chúng tôi, tôi nói bao nhiêu là bấy nhiêu.” – Nói rồi, Đường Khê giả bộ chợt nhớ ra – “À phải, anh còn chẳng có dụng cụ phá đồ nhỉ?”
Chưa ai kịp hiểu, cô đã bước tới, tự nhiên nhét viên gạch trên tay vào tay Vượng Phát: “Này, cho anh công cụ tiện tay. Cứ thoải mái mà đập.”
Cả đám ngẩn người. Lần đầu thấy có người chủ động đưa gạch cho kẻ đến phá đồ của mình!
Vượng Phát cũng cứng họng. Hắn tới đòi tiền, đâu phải tới để bồi thường!
Cuối cùng, hắn ném viên gạch xuống, hằm hằm bỏ đi: “Được! Đợi cuối tháng xem mày thế nào!”
Nói xong, hắn dẫn người chạy mất.
Đường Quốc Trung đứng đực ra. Mới nãy còn tưởng sắp đánh nhau, ai ngờ Đường Khê nói vài câu đã xong.
Nàng nhặt viên gạch lên, quẳng vào góc tường, khinh bỉ thốt: “Đồ phông bạt!”
Đám bạn của Đường Quốc Trung cũng ngẩn ngơ, đây là lần đầu gặp một cô gái vừa xinh đẹp vừa… bưu hãn như thế. Nhưng phải công nhận, cô rất lợi hại.
Họ tới bắt chuyện, Quốc Trung giới thiệu Đường Khê, cô tươi cười chào lại, hứa sau này mời mọi người uống nước.
Tiễn bạn bè xong, trong kho chỉ còn Quốc Trung, Tiểu Trương, là cậu thanh niên hai mươi tuổi làm cho Quốc Trung hơn một năm và Đường Khê.
Tiểu Trương nhìn cô vài lần rồi hỏi: “Anh Quốc Trung, chỗ hàng này rốt cuộc tính sao ạ?”
Quốc Trung bảo: “Không sao, cậu ở ngoài trông, tôi và Khê Khê vào xem hàng.”
Trong kho, hàng chất đầy gần hai phần ba diện tích. Đường Khê nhìn mà trong đầu đã biến chúng thành từng cục tiền vàng lấp lánh.
Quốc Trung mở một thùng giấy, lấy ra máy ghi âm màu đen, gọi cô lại xem.
Cô liếc qua rồi bĩu môi: “Đưa em công cụ, mở ra xem bên trong mới biết được chứ.”
Quốc Trung giật mình: “À đúng, để anh bảo Tiểu Trương lấy bộ dụng cụ và bàn ghế cho em.”
Ra ngoài một lúc, kho chỉ còn mình Đường Khê. Cô nhìn đống hàng mà mắt sáng rực:
Tiền! Đây toàn là tiền!
Tiền đáng yêu thế này, sao có thể bỏ qua được?
Phải kiếm thật nhiều mới được!