Đám đệ tử tiểu bối đang tranh đấu kịch liệt như vậy, bỗng chốc lại hạ màn một cách kì quái làm cho rất nhiều người đều cảm thấy không hiểu nổi.

Lúc này việc tranh đấu liên luỵ rất rộng. Chấp Pháp Đường một lúc huy động hơn trăm đệ tử chỉ để vây lấy Tô Nhan, cũng từ đó mà thấy được sức mạnh của nàng.

Mà một chủ nhân khác của sự việc là tên Dương Khai cũng được phần đông đám đệ tử biết tới, phỉ báng có, ngưỡng mộ cũng có, thôi thì đủ các kiểu bình luận.

Giờ phút này Dương Khai vẫn đang mê man.

Sau khi rời khỏi sâm ngục, Dương Khai đã ngủ thiếp đi. Lần này bị năm đệ tử Chấp pháp Đường vây đánh, mặc dù vết thương không phải là chí mạng nhưng cũng khá nghiêm trọng, nếu không có cỗ khí trong người chưa tiêu tán thì hắn đã sớm gục rồi.

Mọi việc đã xong, trong lòng không còn phải lo lắng, đương nhiên cũng không có cách nào tiếp tục cầm cự, gắng sức.

Khi tỉnh lại, Dương Khai bỗng phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, toàn thân đau nhức. Đưa mắt đánh giá bốn phía, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng cực kỳ mộc mạc thanh lịch, trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ đạc, vô cùng thanh u.

Giống căn phòng nhỏ của Tô Nhan ở chợ Hắc Phong.

Trở mình đứng dậy, có lẽ đã gây tiếng động khiến bên ngoài cũng nghe được. Chẳng bao lâu sau, Tô Mộc bèn mở cửa phòng, xuất hiện với nét mặt cảm động.

Cả bọn Lý Vân Thiên đều ở đó, theo Tô Mộc bước vào, như mang trọng trách nặng nề nhìn Dương Khai.

- Dương sư huynh, cảm thấy thế nào?

Tô Mộc tiến lên đỡ hắn dậy.

- Không sao.

Dương Khai hơi vận chuyển nguyên khí, phát hiện thân mình cũng không đáng ngại, chỉ có điều cần tĩnh dưỡng vài ngày mà thôi.

- Lần này lại là sư huynh cứu đệ, Tô Mộc cảm ơn huynh.

Tô Mộc vụng về nói lời cảm ơn.

- Không cần bận tâm.

Dương Khai xua tay.

- Đúng rồi, đây là đan dược lão quỷ nhà ta đưa cho huynh, những thứ này đều để chữa thương, còn có cả loại dùng để tu luyện.

Tô Mộc lấy ra mười mấy lọ đan dược bày lên đầu giường.

- Nhị trưởng lão?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Nhiều thế này sao?

- Không hề nhiều đâu, lần này huynh bị trọng thương, nên nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận.

- Vậy sư đệ thay ta tạ ơn Nhị trưởng lão.

- Không cần cảm ơn ông ấy đâu.

Tô Mộc vung tay, nét mặt tức giận.

Lần này, Tô Huyền Vũ cũng cảm thấy thiệt thòi cho Dương Khai cho nên mới ban cho nhiều đan dược như vậy. Dù sao nếu không phải vào phút cuối cùng Mộng chưởng quầy mang chỉ lệnh của Chưởng môn đến thì nói không chừng lần này lão đã dùng Dương Khai làm vật hy sinh rồi. Tô Mộc tức giận vì cách xử trí chuyện này của lão nên lần này nên cố tình đòi rất nhiều đan dược đưa cho Dương Khai.

- Tô Nhan sư tỷ đâu?

Dương Khai quay sang nhìn hai bên hỏi han.

Sắc mặt Tô Mộc lập tức trở nên kỳ lạ, y đã sớm biết được hành động vĩ đại lúc trước của Dương Khai từ đám Lý Vân Thiên, nhất thời trong lòng vừa sợ hãi lại vừa khâm phục. Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của y đối với Tô Nhan không giống như tỷ tỷ mà giống như thân nương. Trước mặt Tô Nhan, Tô Mộc không bao giờ dám thở mạnh.

Nhưng vị Dương sư huynh này đúng là to gan. Không ngờ ngay trước mặt bao nhiêu người lại dám kéo tay tỷ mình, lại còn dám lên tiếng hùng hồn như vậy.

Sau đó lại không bị tỷ tỷ xử lý. Không những không bị xử mà ngược lại lại được tỷ tỷ thu xếp cho nghỉ dưỡng trong hương khuê của mình. Sự việc như vậy thật đúng là không thể tưởng tượng được.

Dương Khai hôn mê hai ngày nay, Tô Mộc cũng trầm tư suy nghĩ hai ngày, không hiểu là có huyền cơ gì bên trong.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là tại sao lại như vậy chứ?

- Ai dà, Dương sư huynh.

Tô Mộc thở dài vỗ vai Dương Khai, cẩn thận dùng từ, thật lâu mới nói:

- Nén bi thương, từ xưa đến nay rất nhiều sự việc “lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình”. Sư huynh, huynh phải nhìn thoáng ra một chút.

Dương Khai ngẩn ra, chợt có chút dở khóc dở cười, biết Tô Mộc e là đã hiểu lầm mình nhưng cũng không giải thích nhiều mà chỉ hỏi:

- Tỷ ấy ở đâu?

Lần này may mà có nàng cứu viện ở thời khắc mấu chốt, nếu không chưa biết chừng Dương Khai sẽ phải sử dụng Dương dịch để kích sát mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường. Nhưng đối diện với mấy người đó, hắn cũng không nắm chắc phần thắng nên lúc đó mới không mạo hiểm động thủ. Nhưng nói sao đi nữa thì một khi đã đi đến bước đường đó thì sẽ không còn đường quay lại nữa.

- Sau khi thu xếp cho huynh ở đây thì tỷ ấy đã đi chợ Hắc Phong rồi.

Tô Mộc đáp.

- Lúc đi sư tỷ không nói gì?

Dương Khai hồ nghi. Vốn hắn nghĩ rằng Tô Nhan nhất định có điều gì đó muốn nói với mình, dù sao lúc ấy cách làm của mình cũng là thiếu suy xét.

- Không có.

Tô Mộc chậm rãi lắc đầu.

Dương Khai trong lòng ngầm thán phục.

Cá tính vị sư tỷ này đúng là hào hiệp. Sự tình liên quan đến danh tiết của mình nhưng nàng lại không hề giải thích với bất kỳ ai. Cây ngay không sợ chết đứng.

Nói chuyện một hồi, Tô Mộc mới rời đi.

Nằm ở trên giường, Dương Khai không nghĩ nhiều. Sự tình đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng không ích gì. Vừa may Tô Mộc mang tới khá nhiều đan dược, cũng nên tự thử nghiệm một chút xem những phỏng đoán của mình hôm đó có chính xác hay không.

Những đan dược này, một nửa là dùng để trị thương, một nửa dùng để tu luyện, tính giá trị tổng thể, tuyệt đối là xa xỉ.

Dương Khai bắt đầu uống vài viên đan dược trị thương, sau đó yên lặng vận chuyển Chân Dương quyết. Thúc đẩy dược hiệu tan ra trong nội thể, cẩn thận cảm thụ được những biến hóa trong cơ thể.

Chưa cần nói đến dược hiệu của những loại đan dược này có tác dụng khá rõ rệt. Dược lực tràn vào trong kinh mạch, không bao lâu đã làm dịu những chỗ bị thương, làm cho những đau đớn giảm đi rõ rệt.

Tuy nhiên Dương Khai cũng nhạy bén nhận ra được một phần dược lực của những đan dược này chảy một vòng trong kinh mạch rồi tập trung tràn vào trong xương cốt của mình.

Nhận thấy điều này, lông mày Dương Khai nhíu lại như càng khẳng định được đoán định trong lòng.

Để nghiệm chứng xem điều này có chính xác hay không, cả ngày trời, Dương Khai liên tục sử dụng các loại đan dược.

Kết quả cuối cùng cho thấy Ngạo Cốt Kim Thân của mình quả nhiên có thể hấp thu năng lượng khác, năng lượng không phải thuộc tính dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play