Dương Khai kinh ngạc, chẳng trách bà chủ nói tấm mộc bài kia là một món nợ ân tình, quả thật là ân tình, Định Phong Thành này đều do Lan Đình Vũ hỗ trợ họ xây dựng, món nợ ân tình này không hề nhỏ.
Dương Khai thầm suy đoán, năm xưa Lan Đình Vũ cùng bà chủ và những người khác vào Huyết Yêu Động Thiên, gặp được mấy người của Định Phong Thành, kết giao tình nghĩa, hỗ trợ họ xây dựng thành trì ở đây, sau đó lại hứa sẽ tìm cơ hội đưa họ rời khỏi nơi này. Nhưng thời vận trêu ngươi, sau khi Lan Đình Vũ rời khỏi Huyết Yêu Động Thiên, cơ duyên nghịch thiên đã khiến các đại Động Thiên Phúc Địa để mắt tới, cuối cùng hắn vẫn lạc, tự nhiên không bao giờ trở lại.
Ngàn năm đã qua, đến khi mình đến đây, những người này mới nhận nhầm người, Đàm Lạc Hưng mới kinh ngạc như vậy, còn nói cái gì mà đã nhiều năm như vậy ngươi còn trở về làm gì.
Nghĩ đến đây, Dương Khai đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vội hỏi:
"Đàm Lạc Hưng trưởng lão, năm đó cũng đã gặp Lan Đình Vũ sao?"
Kim Nguyên Lãng gật đầu:
"Tất nhiên, Đàm trưởng lão và chúng ta là một trong những người già nhất của Định Phong Thành. Năm xưa đến đây chỉ có mười mấy người, sau bao nhiêu năm phát triển mới có được quy mô như hiện tại."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT