Quách Miêu cúi đầu nói: "Sư. . . Cố Trí Tín cướp tài nguyên, hủy hoại tiền đồ của ta, ta tất nhiên thống hận, hắn chết không đáng tiếc. Không giấu gì đại nhân, trước đây ta đã vô số lần nghĩ đến một ngày sẽ báo thù rửa hận, khiến hắn không được chết tử tế. Nhưng khi ngày đó thật sự đến, đệ tử không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, trong lòng rất không vui." Nói đến đây, hốc mắt Quách Miêu đỏ hoe, nước mắt chảy dài.
Quách Tử Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai nàng, ôm nàng vào lòng.
Ánh mắt Dương Khai lóe lên, mơ hồ có thể thấy được sự mâu thuẫn trong lòng Quách Miêu. Dù sao đối với nàng, nàng gần như có thể nói là do một tay Cố Trí Tín nuôi lớn. Khi nàng còn rất nhỏ, Quách Tử Ngôn đã đưa nàng đến Huyết Hồng Châu. Từ nhỏ mất mẹ, lại xa cha đẻ, một đứa trẻ nhỏ bé vất vả sinh tồn, Cố Trí Tín đối với nàng chính là người thân cận nhất ngoài phụ thân. Nhưng người thân cận nhất này lại mưu hại nàng vào thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, khiến nàng với tư chất Tứ phẩm phải ngưng tụ lực lượng Nhị phẩm. Quách Miêu trong lòng đã từng hận, từng mắng, nhưng mối thù trời biển cũng không thể che lấp được ân dưỡng dục, tình tài bồi.
Sự xung đột giữa ân tình và thù hận khiến tâm tình nàng dậy sóng, tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
Đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, e rằng bất kỳ ai có chút lương tri cũng không nỡ nhìn thấy Huyết Hồng Châu tan cửa nát nhà.
Lau khóe mắt, Quách Miêu nói:
– Nay thủ phạm đã chết, ta và cha cũng bình an vô sự, đệ tử khẩn cầu đại nhân hạ thủ lưu tình, chuyện này đến đây là hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT