Tiếng "bốp bốp" không dứt bên tai. Bà chủ muốn đánh người, Dương Khai căn bản không có sức chống trả. Nhưng bà chủ đánh thì hung, lại không dùng sức nhiều, càng không thúc giục sức mạnh Khai Thiên Cảnh.
Mà Dương Khai da dày thịt béo, sao lại sợ trận đòn này? Lúc trước ở Đệ Nhất Trạm, còn có lúc bị bà chủ đánh ác hơn.
Đánh một hồi, bà chủ đột nhiên túm lấy tai Dương Khai, kéo hắn đến trước mặt mình, lại thấy hắn một bộ mặt cười cợt nhả, lập tức nghiến răng nói:
"Tiểu tử thối, bị đánh sao lại vui vẻ như vậy?"
Dương Khai cười hì hì nói: "Ngươi vui là được rồi." Vui, sao có thể không vui? Từ khi đến ngoài Càn Khôn này, bà chủ là người chăm sóc và quan tâm hắn nhất, cho hắn rất nhiều sự che chở và dựa dẫm. Ban đầu khi gia nhập Đệ Nhất Trạm, Dương Khai còn rất bài xích, nhưng sau đó dần dần tiếp xúc, sự bài xích đó đã được sự ấm áp thay thế.
Không hiểu vì sao, bà chủ cho hắn một cảm giác rất thân thiết, như thể người nhà đã thất lạc từ lâu.
Lời này nghe quen tai, thời gian như thể đã trôi qua rất nhiều năm, có một người như vậy đứng trước mặt nàng, cũng đã nói rất nhiều lần những lời tương tự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT