"Chỉ là giết một tên rác rưởi thôi!"
Dương Khai một tay cầm thương, toát ra khí phách của một người giữ ải vạn người không qua, lạnh lùng quét mắt về phía trước:
"Ai tới chịu chết!"
Không một ai dám động. Liêu Dật Bạch là vết xe đổ, chỉ một lần đối mặt đã bị chém giết tại chỗ, mấy Khai Thiên Cảnh còn lại ai còn dám hành động thiếu suy nghĩ? Ít nhất là trước khi hiểu rõ thực lực thật sự của thanh niên cầm trường thương này, không ai dám tùy tiện khiêu khích nữa.
Trong lòng ai nấy đều cảm thấy vô cùng uất ức. Thái Khư Cảnh đáng ghét này, sương mù Thái Khư đáng ghét kia, nếu không phải vì chúng, một tên Đế Tôn Cảnh quèn sao có thể được họ để vào mắt, chẳng phải sẽ bị họ tùy ý xoa tròn bóp dẹt hay sao.
Đám người Lan Hoa Hội vừa phẫn nộ vừa bi thương, thủ lĩnh nhà mình bị người ta giết ngay trước mắt, còn bị gọi là rác rưởi, nhưng bọn họ lại ngay cả sức lực báo thù cũng không có.
Toàn bộ ngọn núi với hàng trăm, hàng nghìn người, giờ phút này lại yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng Lục Hợp Như Ý Đại căng phồng không ngớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT