Mấy ngày tiếp theo, gió yên biển lặng. Dương Khai vẫn luôn đề phòng bà chủ sẽ lại đến tìm hắn gây sự, ai ngờ mấy ngày liền không thấy bóng dáng bà ta đâu. Vết thương thì dần dần lành lại, nhưng sau lần đó, hắn cũng không dám tùy tiện ra ngoài nữa. Ai biết trong Đệ Nhất Trạm này có kẻ nào to gan làm bậy không, nếu thật sự không màng đến quy củ của Đệ Nhất Trạm mà ra tay với hắn, hắn cũng không thể chống cự.
Thời gian thoáng cái đã mười ngày sau. Hôm đó, Dương Khai đang cùng Bạch Thất uống rượu trong phòng, nghe y kể chuyện bên ngoài, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng.
Dương Khai kinh ngạc ngẩng đầu, rồi không nhịn được rụt cổ lại, quay đầu nhìn Bạch Thất:
"Khách điếm của các ngươi rốt cuộc có hai chữ an toàn không vậy? Có thể tùy tiện đá cửa phòng của khách sao?"
Bạch Thất cười gượng:
"Ai bảo người ta là bà chủ. . ."
Lan phu nhân đôi mắt đẹp lạnh như băng, liếc nhìn Bạch Thất:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play