Dương Khai quay đầu nhìn, thấy bên cạnh có mấy gương mặt đang nhìn mình, trên những khuôn mặt xinh đẹp ấy đầy vẻ căng thẳng và quan tâm. Mắt của tiểu sư tỷ còn hơi sưng đỏ, rõ ràng đã khóc.
"Phu quân!"
Tô Nhan lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, dù cố gắng kìm nén nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy. Suốt những ngày Dương Khai hôn mê, mấy người các nàng luôn ở bên cạnh. Giờ thấy Dương Khai tỉnh lại, cuối cùng họ cũng trút được tảng đá trong lòng.
Đại trưởng lão Chúc Viêm đã nói, chỉ cần Dương Khai có thể tỉnh lại, thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu hắn cứ hôn mê bất tỉnh, thì sẽ có chút phiền phức. Dù sao lần này Dương Khai bị thương là do liên quan đến Ma Thánh, hoàn toàn khác với những lần trước, không ai biết hắn sẽ ra sao.
Dương Khai mỉm cười, đưa tay lau mặt nàng. Trước mắt bao người, Tô Nhan có vẻ hơi câu nệ, nhưng vẫn kìm nén sự ngại ngùng, đưa tay nắm lấy bàn tay to của Dương Khai, mặc cho hắn vuốt ve trên mặt mình.
"Sao lại khóc thế này."
Dương Khai lại đưa tay kia ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Ngưng Thường:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play