Cùng một chiêu Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, trong tay Dương Khai và trong tay Đại Đế, sức mạnh phát huy ra quả thực là sự khác biệt giữa ánh đom đóm và ánh trăng rằm. Trong đó cố nhiên có nguyên nhân là sự chênh lệch thực lực rất lớn giữa hai người, nhưng cũng là do Dương Khai chưa thể thấu hiểu được căn nguyên của Thời Gian pháp tắc.
Huống chi, hư ảnh còn sót lại ở đây bây giờ chỉ là sự hiển hóa của Võ Đạo chân ý, không phải là Đại Đế thật sự ra tay.
Nhưng dù chỉ là một hư ảnh hiển hóa, Tuế Nguyệt Như Toa Ấn thi triển ra cũng khiến Dương Khai không thể theo kịp. Một chưởng này nếu đánh vào người mình, e rằng mình sẽ lập tức bị phong hóa thành tro bụi?
Ánh mắt ngây dại nhìn chưởng đó, toàn bộ tâm thần bị chưởng này hoàn toàn chiếm lĩnh, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia minh ngộ, hóa ra Tuế Nguyệt Như Toa Ấn được thi triển như vậy! Không có so sánh thì không cảm thấy gì, bây giờ vừa so sánh, mới phát hiện Tuế Nguyệt Như Toa Ấn mà mình thi triển trước đây quả thực chỉ là trò trẻ con.
Sau một chưởng, lại là một chiêu Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, lặp đi lặp lại, như thể từng vòng luân hồi.
Trận chiến thực sự chắc chắn không phải như vậy. Hai hư ảnh này cũng chỉ là do Dương Khai hấp thu Võ Đạo chân ý mà quan sát được, chỉ vì Dương Khai cũng đã tu luyện qua Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, mới có thể nhìn thấy cảnh này.
Quan sát hết lần này đến lần khác, Dương Khai có điều ngộ ra, trong chiến trường cổ, thân thể long hóa cũng không tự chủ được mà di chuyển theo, từng đạo ấn quyết biến ảo, pháp tắc thời gian nhàn nhạt quanh quẩn quanh thân, từ mỏng chuyển đậm. . .
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT