Nhưng một tiếng "đại ca" kia lại chạm đến tận đáy lòng. Trước kia mỗi lần Dương Khai trở về thăm cha mẹ, cô bé đều gọi hắn như vậy, giọng nói trong trẻo giòn tan, nghe đã thấy vui mừng.
Cảm giác này không thể sai được. Thiếu nữ trước mặt có cùng huyết mạch với hắn, loại cảm ứng sâu thẳm giữa những người thân ruột thịt này không ai có thể giả mạo được.
Vì vậy, Dương Khai có thể khẳng định, người trước mặt chính là cô em gái ruột duy nhất của hắn, người mà năm xưa mỗi lần hắn trở về đều quấn quýt lấy hắn chơi đùa, mỗi lần hắn rời đi đều khóc lóc tiễn đưa, lưu luyến nhìn theo bóng lưng hắn.
Dương Tuyết!
Dương Khai cười, nụ cười làm động đến vết thương, trông còn khó coi hơn cả khóc. Hắn kinh ngạc nói:
"Sao em lại. . ."
Vốn định hỏi sao em bỗng dưng lớn thế này, nhưng lại chợt nhớ đến tình hình của Phong Quân. Hắn và Phong Quân rõ ràng là vào Tuế Nguyệt Thần Điện gần như cùng lúc, nhưng khi hắn đến đây, gã đã chờ ở đây cả trăm năm. Trăm năm, thương thế của gã đã hồi phục, còn luyện hóa được Vô Tận Sa Lậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT