Lý Vô Y không nhiều lời, chỉ giơ tay điểm một cái về phía Dương Khai. Dưới sự vận động của Không Gian Pháp Tắc, Dương Khai chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình đảo lộn, khi định thần lại thì đã ở trong một ngọn núi lớn.
Một tiếng hổ gầm truyền đến, thì ra bên cạnh có một con hổ trắng vằn trán ngửi thấy hơi người, không chút do dự bổ nhào tới.
Dương Khai giơ một chưởng, đặt lên cái đầu to của nó. Con hổ trắng lập tức thu lại hết vẻ hung tợn, lộ ra nét kinh hãi, lùi lại mấy bước rồi r*n rỉ mấy tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Con hổ trắng này không được tính là yêu thú, chỉ là một loại dã thú có chút kỳ lạ mà thôi. Nhưng dã thú cũng có trực giác của dã thú, biết Dương Khai không dễ chọc, nào dám càn rỡ, vội vàng chạy trốn để giữ mạng.
Dương Khai nhìn quanh, bốn phía cây cối cao chót vót, giữa những vách đá có rắn độc sặc sỡ trườn đi, gần đó suối nước róc rách, đầu mũi tràn ngập hương hoa cỏ cây.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời, mấy bóng người khổng lồ như thiên thần đang sừng sững, chính là đám người Mạc Hoàng, Hào Quân, Chiến Vô Ngân. Một khuôn mặt khổng lồ của Lý Vô Y che khuất nửa bầu trời đang nhìn hắn, mỉm cười tủm tỉm.
Không phải bọn họ biến lớn, mà là chính hắn đã bị thu nhỏ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT