Bắc Ly Mạch xoay người, cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, tràn đầy vẻ chế giễu:
"Ngươi làm gì vậy, có chuyện gì không thể nói năng đàng hoàng, cứ phải động tay động chân?" Ánh mắt nàng liếc qua bàn tay to đang làm bậy của Dương Khai: "Bỏ móng vuốt của ngươi ra, nếu không ta bẻ gãy nó."
Dương Khai vội vàng rụt tay lại, không rụt không được. Ả đàn bà này có lẽ sẽ không thật sự giết mình, nhưng tra tấn mình chắc chắn là điều nàng ta thích thú, không thể cho nàng ta cơ hội làm khó dễ. Hắn run rẩy nói:
"Ngươi đừng quá. . . quá đáng, sĩ khả sát bất khả nhục. Ngươi còn tiếp tục sỉ nhục ta, có tin ta chết cho ngươi xem không? Ta đây sức chịu đựng kém, không chịu được uất ức."
Bắc Ly Mạch cười khanh khách, từ từ ngồi xổm trước mặt Dương Khai, vươn một bàn tay ngọc, dùng ngón tay, ngả ngớn nâng cằm hắn lên, mỉm cười nói:
"Mới một lát đã đòi sống đòi chết rồi à? Mấy ngày trước không phải ngươi chửi rất sướng miệng sao? Sao không tiếp tục chửi nữa? À đúng rồi, ngươi còn kể một câu chuyện rất đặc sắc, hay là ngươi kể cho bản tôn nghe thử, bản tôn cũng rất hứng thú với câu chuyện đó."
Dương Khai vẻ mặt chán ghét quay đầu đi, nhưng lại bị nàng ta bẻ trở lại, buộc phải nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong đôi mắt đẹp kia tràn ngập ý cười và sự vui vẻ, không biết đang vui vẻ cái quỷ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT