Ngọc Như Mộng liếc hắn một cái: "Vậy cũng phải ngươi đáng tin mới được." Nàng xoay người, thoát khỏi vòng tay của Dương Khai, đi tới vườn hoa hái một đóa hoa, rồi quay lại định cắm lên đầu hắn.
Dương Khai cảnh giác trừng mắt nhìn nàng:
"Làm gì đó!"
"Đừng động!"
"Đừng hòng!"
Dương Khai thầm nghĩ một đại nam nhân như ta mà cắm hoa trên đầu thì còn ra thể thống gì, còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Hắn liền lắc người định né, ai ngờ Ngọc Như Mộng lại như hình với bóng, tay nhẹ nhàng đưa tới, thân hình phiêu dật lùi lại, rồi nghiêng đầu ngắm nghía Dương Khai, cười đến ngặt nghẽo.
Sắc mặt Dương Khai đen như đít nồi, hắn giơ tay giật đóa hoa trên đầu xuống, ném xuống đất rồi hung hăng giẫm nát, buông một câu tàn nhẫn: "Ngươi cứ chờ đấy! Sớm muộn gì cũng có ngươi phải đẹp mặt." Nói rồi quay người bỏ đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT