Dương Khai ngạc nhiên: "Ngươi biết ta?"
Nam tử mỉm cười: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."
Dương Khai thản nhiên nói: "Quá khen rồi."
Dường như cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn, nam tử kia trầm ngâm một lát, hiểu ra nguyên do, khẽ mỉm cười nói: "Dương huynh thứ lỗi, tại hạ không phải cố ý đường đột, chỉ là trời sinh bất tiện, không tiện dùng bộ mặt thật để gặp người."
Nói rồi, hắn đột nhiên mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai kinh hãi, chỉ vì gã này lại là một người mù. Hai con ngươi của hắn trắng dã, không có chút lòng đen nào. Dáng vẻ này thoạt nhìn quả thực có chút đáng sợ, Dương Khai lúc này mới hiểu tại sao hắn cứ nhắm mắt.
Không khỏi có chút xấu hổ, hắn gãi gãi mặt: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết chuyện này." Vốn tưởng hắn ra vẻ ta đây nên mới nhắm mắt, không ngờ chỉ vì bản thân có tật.
Nhưng người này tu vi cũng đã là Đế Tôn Cảnh, sư tôn lại là Đại Đế, vậy mà cũng không thể làm cho đôi mắt sáng lại, có thể thấy đôi mắt này hẳn là bẩm sinh, cho nên dù sau này có cố gắng thế nào cũng khó mà hồi phục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play