Bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng thành viên mới của Long tộc ra đời. Đợi mọi người đông đủ, Đại trưởng lão không nói nhiều, chỉ vài câu đơn giản, mọi người cùng nâng ly.
Rượu là Long Tiên tửu, cũng là đặc sản của Long Đảo, do chính Đại trưởng lão tự tay ủ, cất giữ ba ngàn năm. Rượu thơm nồng đậm, ngày thường chính Đại trưởng lão cũng không nỡ uống nhiều, hôm nay lại bày ra mấy chục vò, ra chiều muốn mọi người không say không về, đủ thấy niềm vui trong lòng ông.
Thức ăn và linh quả bày trên bàn cũng không phải vật tầm thường. Đồ vật trên Long Đảo có thứ nào mà không khiến người đời đỏ mắt ghen tị, dù là Đế Tôn Cảnh ăn vào cũng có lợi lớn cho tu vi. Nếu người ngoài không liên quan nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ đau lòng không thôi. Những thứ này đều là thiên tài địa bảo khó gặp, hôm nay lại bị đám rồng ăn uống thỏa thích, ai thấy cũng phải mắng một tiếng phá gia chi tử.
Chén chú chén anh, không khí náo nhiệt. Trên mặt Phục Truân luôn nở nụ cười, cũng uống thêm vài ly, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, khiến Dương Khai nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ như Phục Truân lại có một mặt như vậy.
Mấy Long Nữ cùng nhau xuống sân, uyển chuyển múa lượn, gây ra một tràng vỗ tay tán thưởng, cả Thanh Mộc Đảo vang lên từng trận long ngâm.
Dương Tiêu ngồi trên đó có vẻ hơi buồn chán. Trẻ con vốn hiếu động, không khí trước mắt tuy náo nhiệt nhưng không phải là nơi nó có thể tham gia, nên tự nhiên thấy chán. Nó lén lút rót một ly rượu từ chỗ Chúc Viêm định nếm thử, nhưng bị Phục Truân giật lấy, nghiêm khắc giáo huấn vài câu bên tai, khiến Dương Tiêu cả người ủ rũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT