Hai vị trưởng lão của Long tộc lúc này đều không chớp mắt nhìn đứa trẻ trước mặt. Chúc Viêm còn đỡ, dù sao cũng là nam nhân, dù trong lòng kích động nhưng vẫn có thể kiềm chế. Phục Truân thì kém xa, cả người run lên bần bật, một tay giơ lên giữa không trung, dường như muốn chạm vào Dương Tiêu nhưng lại sợ làm hắn chán ghét, trông vô cùng khó xử. Nhưng sự dịu dàng trên mặt nàng gần như có thể làm tan chảy cả sắt thép, nào còn nửa điểm dáng vẻ của Nhị trưởng lão Long tộc?
Thành thật mà nói, vừa rồi thấy Dương Tiêu và Dương Khai thân mật như vậy, nàng vô cùng ghen tị, thậm chí có chút oán hận Dương Khai. Nếu không phải hắn giở trò, Lân nhi của nàng sao có thể vừa gặp mặt đã gọi nàng là mụ đàn bà điên? Sao có thể gặp cha mẹ mà không nhận?
Nhưng giờ phút này, nàng lại có chút cảm kích Dương Khai, bởi vì nếu không có cú đẩy kia của hắn, Lân nhi có lẽ cũng sẽ không bước tới. Tuy chưa nói chuyện nhiều, nhưng Phục Truân có thể cảm nhận được, Lân nhi dường như có một sự bài xích bản năng đối với nàng, không muốn tiếp xúc với nàng.
Cảnh tượng này khiến đám người Chúc Tình và Phục Tuyền đều thầm thở dài, ai nấy đều nín thở, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Ho nhẹ một tiếng, Dương Tiêu hít hít mũi, cúi đầu khẽ nói:
"Hài nhi bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân."
"Tốt, tốt, tốt!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT