Nếu thật sự ỷ mạnh hiếp yếu cướp đồ của Dương Khai, trừ phi diệt khẩu tất cả mọi người có mặt, đảm bảo tin tức không bị lộ ra ngoài, nếu không sau này để Dương Viêm biết, mình cũng sẽ gặp phiền phức không ngừng. Nữ nhân đó mà nổi điên lên, mình cũng chưa chắc chống đỡ nổi.
Nhưng nếu Dương Khai bằng lòng trao đổi với hắn, vậy thì khác. Không ép buộc, không cướp giật, giao dịch công bằng, đôi bên cùng có lợi, Dương Viêm dù có biết cũng không thể nói gì.
Hắn vừa nói xong, Dương Khai đã chìm vào suy tư.
Nhìn thần thái của hắn, trong lòng Thương Mạt khẽ động, thầm nghĩ hắn ít nhiều cũng là người thức thời. Mình đã đích thân đến đây, hắn hẳn là biết dù thế nào cũng không giữ được viên châu đó, nếu không sao lại có vẻ mặt như vậy. Hắn lập tức rèn sắt khi còn nóng:
"Nói ra thì ta và Dương Viêm cùng làm việc, quan hệ tuy không tốt lắm, nhưng cũng không tệ. Nể mặt nàng, bản tọa cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cứ đưa ra điều kiện, bản tọa có thể làm được tuyệt đối sẽ không từ chối."
Lời này vừa thốt ra, Ô Hằng kinh hãi thất sắc, khẽ hô: "Đại nhân. . ." Trong lòng không khỏi có chút phẫn uất. Đại nhân cũng quá dễ nói chuyện rồi. Làm ăn mà, ra giá trên trời, trả giá dưới đất là chuyện thường tình. Ngươi vừa mở miệng đã lộ hết cả bài, là sợ người ta không biết đường hét giá trên trời hay sao? Lỡ như tên này đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì làm thế nào?
Không chỉ Ô Hằng hoảng hốt, Đường Thắng và những người khác cũng kinh ngạc không nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT