Dương Khai rõ ràng cảm nhận được thân thể Thanh Vũ Trúc đang run rẩy, cũng có thể hiểu được tâm trạng của nàng, cố ý chuyển chủ đề: "Nơi này là La Sát Môn của Nam Vực, tiền bối có lẽ chưa từng nghe qua. Nhưng môn phái này vừa gặp đại nạn, cao thủ trong môn chết vô số. Ta và một người trong môn này có chút duyên nợ, nên đến đây làm Khách khanh trưởng lão, cố gắng che chở một hai. Nếu tiền bối không chê, cứ tạm thời ở đây tu dưỡng, đợi khi hồi phục một chút rồi tính sau, được không?"
"Thân thể tàn tạ, tùy ý là được." Thanh Vũ Trúc lại không hề để ý, chỉ tham lam hít thở không khí xung quanh, như thể được tái sinh.
Dương Khai nói: "Nếu tiền bối không để ý, vậy cứ theo ta sắp xếp."
"Chờ một chút." Đang lúc Dương Khai định rời đi, Thanh Vũ Trúc bỗng nhiên vỗ nhẹ vào cánh tay hắn.
Dương Khai không hiểu ý, cũng đứng yên tại chỗ.
Lúc này đã là rạng đông, trời vừa hửng sáng. Đợi một lúc lâu, ánh sáng ấm áp mới từ từ bao phủ mặt đất. Thanh Vũ Trúc nhìn về phía đông, thấy cảnh mặt trời mọc, trong mắt vừa đau khổ vừa có chút kích động: "Không ngờ ta còn có cơ hội nhìn thấy cảnh này."
Dương Khai im lặng, vốn tưởng nàng có chuyện gì cần xử lý, ai ngờ lại cố ý ở lại chỉ để ngắm mặt trời mọc. Chỉ có thể nói, dù đã sống mấy vạn năm, phụ nữ vẫn là phụ nữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play