"Dương trưởng lão nguyện đến bổn môn đảm nhiệm khách khanh, tự nhiên là phúc khí của bổn môn. Chỉ là bổn môn thế lực yếu kém, nghèo khó, cũng không có nhiều nguồn thu, về phần bổng lộc hàng tháng. . . có lẽ phải để Dương trưởng lão chịu thiệt thòi một chút."
Giọng Cầm Bội càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng mặt nàng cũng đỏ bừng. Nàng thật sự lo lắng không trả nổi chi phí mời Dương Khai. Nếu là một Đế Tôn Cảnh bình thường thì thôi, mấu chốt là Dương Khai không phải Đế Tôn Cảnh bình thường. Nếu thật sự mời được ngài ấy, bổng lộc quá ít cũng không dám đưa ra, mà nhiều hơn thì La Sát Môn cũng không gánh nổi.
Dương Khai giơ cái túi đựng hạt giống trên tay lên:
"Thế này là đủ rồi."
Cầm Bội vừa cảm động vừa biết ơn nhìn hắn. Một túi hạt giống đó không hiếm, chỉ tốn của nàng chưa đến một trăm Nguyên Tinh. Nàng biết rõ nếu không phải nể mặt Ngọc Trác, đối phương không thể nào làm chuyện buôn bán lỗ vốn này. Hắn thật sự đã coi Ngọc Trác là bạn bè. Trong lòng nàng vừa đau buồn vừa cảm kích, nếu Ngọc Trác còn sống, không biết sẽ vui mừng đến nhường nào.
Nàng chợt nói: "Vậy còn Thanh Dương Thần Điện. . ." Dương Khai là trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện, chạy đến La Sát Môn làm khách khanh, liệu Thanh Dương Thần Điện có đồng ý không?
Dương Khai nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play