- Ta đã nói Dương huynh nhất định có cách khác nữa mà, ha ha. Vậy là không cần phải lo lắng điều này nữa rồi.

Tránh trong lồng phòng ngự vô cùng an toàn, ngoài có chút lo lắng hãi hùng ra thì những cái khác đều không vấn đề.

Đào Dương cau mày. Nhìn Dương Khai mà có vẻ như đang nghĩ gì đó, hắn trầm giọng hỏi:

- Dương huynh, huynh vẫn có thể ngưng luyện được bao nhiêu tầng nữa?

Dương Khai kiểm tra một chút dương dịch trong đan điền rồi thản nhiên nói:

- Năm mươi tầng là có thể.

Đào Dương hít sâu một hơi, chằm chằm nhìn Dương Khai như nhìn một con quái vật.

Chân nguyên ẩn chứa trong tầng lồng phòng ngự này đã vô cùng khổng lồ, năm mươi tầng… Đào Dương vẻ như không dám tưởng tượng trong cơ thể Dương Khai rốt cuộc tại sao lại có nhiều chân nguyên đến vậy.

Nhưng đột nhiên hắn lại nhíu mày lại, vẻ lo lắng nói:

- Quan trọng là nước suối ở đây bao giờ mới rút đi, cho dù Dương huynh có cố hết sức thì e là cũng chỉ kéo dài được nửa canh giờ, nếu như nửa canh giờ sau số nước này vẫn còn thì…

Dương Khai cũng cau mày, đây chính là điều mà bây giờ hắn sợ.

Tuy không cần phải lo lắng về an toàn của mình nhưng hai tỷ muội Hồ gia vẫn ở đây, hắn không thể trừng mắt đứng nhìn hai người đó chết được.

Đôi tỷ muội song sinh này đối với Dương Khai không tệ khi thực lực hắn còn yếu, trong lòng Dương Khai cũng vẫn rất nhớ tình cũ.

Hắn nói năm mươi tầng thì cũng là cố gắng hết sức rồi.

Nếu thật sự đến lúc đó thì hắn sẽ bất chấp tất cả mà đưa tỷ muội Hồ gia bay ra, dùng chân nguyên của mình để che chở cho bọn họ, không để họ bị thương.

Sở dĩ đến giờ nãy vẫn còn ở đây là vì Dương Khai muốn cố gắng hết sức mình, dù sao thì ở cùng với đám người Qủy Vương Cốc và Bảo Khí tông hắn cũng thấy rất vui.

Chỉ một mình hắn thì không thể lo liệu được cho nhiều người như vậy, tuy là có chút ích kỷ nhưng trong lúc nguy hiểm thế này cũng chỉ có thể lo cho người quen của mình thôi.

Nhất thời mọi người trên cao đài đều có vẻ lo lắng buồn bã, bồn chồn không yên.

Hồ Mị Nhi lén nhìn Dương Khai, trên mặt nàng không hề có vẻ lo lắng gì mà chỉ xích lại gần người hắn.

Hồ Kiều Nhi thấy muội muội mình như vậy thì cũng chỉ gượng cười mà đưa mắt nhìn ra phía khác.

- Đúng rồi, các người có tin tức gì của sư công ta không?

Việc đáng lo không chỉ có một nên Dương Khai cũng không muốn nghĩ khó khăn trước mắt nữa, hắn đứng cạnh Hồ Mị Nhi, khẽ tiếng hỏi, và bắt đầu thăm dò tin tức của tông môn.

- Sư công của chàng ư?

Hồ Mị Nhi kinh ngạc nhìn Dương Khai, do đứng quá gần nhau nên nàng ta lại vội quay mặt đi.

- Lăng Thái Hư đó.

- Ờ.

Hồ Mị Nhi đáp lại một tiếng, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, nghĩ một chút rồi nói:

- Bọn muội không biết, muội chỉ biết vào một buổi tối Lăng Tiêu các của chàng đột nhiên phát sinh đại chiến, hình như là do Trung Đô Thu gia đem người đến gây khó khăn, trận chiến đó đánh rất lâu, muội nghe nội nói Lăng chưởng môn hình như dã đột phá qua Thần Du rồi, Lăng chưởng môn quả là cao siêu.

- Vậy kết cục trận chiến thế nào?

Dương Khai vội vàng hỏi.

- Hình như là không phân thắng bại. Lăng chưởng môn thực lực mạnh, lại có bốn vị trưởng lão trợ giúp, những cao thủ mà Trung Đô Thu gia mang đến đều bị đánh lui, nhưng mà từ đó về sau mọi người Lăng chưởng môn cũng mất tích luôn.

- Vậy thì tốt rồi.

Dương Khai thấy yên tâm, mặc dù sớm biết rằng sư công sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng lâu như vậy mà không có tin tức gì nên hắn cũng thấy có chút lo lắng.

- Nhưng bị Lăng Tiêu các của huynh làm cho liên lụy nên Huyết Chiến bang bọn muội và người của Phong Vũ lâu cũng gặp xui xẻo.

Hồ Mị Nhi trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, vẻ vừa giận lại vừa vui, giọng điệu hờn rỗi, nhưng lại không có chút gì là trách móc.

- Sao vậy?

Tà chủ vốn ở Lăng Tiêu các của huynh, bọn người của Trung Đô Thu gia bị các chàng đánh lui, hơn nữa hình như Trung Đô Thu gia còn có một nhân vật quan trọng nào đó bị mất tích, đến nay bặt vô âm tích, đám người đó vô cùng bá đạo, trách tội nên đầu Huyết Chiến bang của bọn muội và Phong Vũ lâu, sau đó hai phái bị ép phải đưa người đi tham gia bao vây Thương Vân tà địa để bày tỏ trong sạch, chính vì thế mà muội và tỷ tỷ mới lâm nạn đến đây.Hồ Mị Nhi khẽ giọng giải thích.

Nghe nàng ta nói vậy Dương Khai mới rõ tại sao hai tỷ muội họ lại có mặt tại Thương Vân tà địa, nhất định là bị đem đến để đánh nhau, kết quả là đã tẩu tán cùng với những người khác.

Ở nơi lại lẫm này, càng đi lại càng tiến sâu vào, sau đó lại gặp phải đám người bại hoại của Tiêu Dao tông và bị ép phải vào Hung Sát tà động.

- Nói đùa huynh đấy, bọn muội không trách Lăng Tiêu các của huynh đâu, là do đám người đó vô đạo!

Hồ Mị Nhi thấy Dương Khai trầm mặc thì cứ nghĩ là hắn tức giận nên không khỏi có chút lúng túng.

- Ừ, ta biết.

Vẻ mặt Dương Khai có chút buồn rầu, đổi giọng hỏi:

- Tô Nhan đầu? Bọn muội gần đây có nghe thấy tin gì của Tô Nhan không?

- Không có!

Hồ Mị Nhi rõ ràng không biết đám người Tô Nhan đã đi qua hư không dũng đạo đi rất xa rồi, nên lắc đầu nói:

- Lăng Tiêu các của huynh lúc này đã không còn ai rồi, sau khi nhân vật quan trọng đó của Thu gia mất tích thì đám cao thủ đến xâm phạm đó đã tức giận mà thiêu sạch cả Lăng Tiêu các rồi, bây giờ ở đó…chỉ là một đống đổ nát.

Dương Khai hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Ta biết rồi.

- Huynh…bớt buồn một chút.

Hồ Mị Nhi nhìn sắc mặt Dương Khai khó coi thì cũng không biết phải an ủi thế nào, nên chủ động kéo tay hắn và khẽ nắm chặt.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.

Hồ Mị Nhi cúi đầu không nói, nghĩ bụng có thể lát nữa thôi sẽ chết, dù sao thì cũng chỉ là kéo tay thôi, mình cũng không phải chưa từng suồng sã trước mặt huynh ấy, trước đây còn lớn gan mà đi mê hoặc huynh ấy, nhưng từ sau khi tu luyện Đồng Khí Liên Chi thần công có lẽ là do tâm tính của mình đã bị ảnh hưởng nhiều bởi tỷ tỷ nên không coàn phóng túng như hồi đó nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play