Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, tựa như không có chút hơi ấm, nàng khẽ giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành mặc cho hắn nắm, nhưng lại không dám nhìn hắn một cái.
Bóng dáng hai người biến mất, bên ngoài đại điện vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Sự áp bức và bất an kéo dài bấy lâu nay không vì sự xuất hiện của Dương Khai mà vơi đi bao nhiêu, bởi mọi người đều hiểu, cho dù tu vi của Dương Khai bây giờ có thông thiên, có thể đuổi đám võ giả Đại Hoang Tinh Vực đi, thì vết thương mà Hạ Ngưng Thường phải chịu cũng không thể dễ dàng hồi phục.
Lại có một bóng người nhỏ nhắn từ từ đi tới.
Mộng Vô Nhai khẽ "ồ" một tiếng, nhìn về phía đó, một khắc sau liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn phát hiện bóng người nhỏ nhắn kia lại là một bé gái bảy tám tuổi, xinh xắn như ngọc, đáng yêu vô cùng, nhưng lại cho người ta một cảm giác cực kỳ cổ quái. Suy nghĩ một chút, hắn lập tức hiểu ra tại sao lại cổ quái như vậy.
Không có biểu cảm! Trên mặt cô bé này không có nửa điểm vui buồn giận hờn, tĩnh lặng như một cái giếng cổ, trông vô cùng kỳ lạ.
Phía trước cô bé có một con bướm ngũ sắc bay lượn. Nàng từ chân núi bước lên từng bậc thang, không nhanh không chậm, tựa như đang đuổi theo con bướm, lại tựa như đang đi trên một đoạn đường không muốn bỏ lỡ.
. . .
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT