"Ta trăng hoa ở bên ngoài khi nào?"
Dương Khai có chút chột dạ, nói không cứng rắn. Không đúng, tuy hắn đúng là có trăng hoa, cũng đã thú nhận với Đổng Tố Trúc và Tô Nhan, nhưng làm sao Phiến Khinh La biết được? Chắc chắn là đang nói bừa để lừa ta! Lát nữa dù nàng có nói gì, mình cũng quyết không thừa nhận!
Phiến Khinh La cười lạnh một tiếng, ánh mắt dời xuống, nhìn chằm chằm Lưu Viêm:
"Con cũng có rồi, còn dám nói mình không trăng hoa?" Sắc mặt nàng bỗng trở nên dịu dàng, ngồi xổm xuống nói: "Tiểu muội muội, mẹ con tên là gì?"
Dương Khai cười lớn, đưa tay vuốt đầu Lưu Viêm:
"Ngươi hỏi nó đi!"
Hắn bỗng hiểu ra tại sao Phiến Khinh La vừa gặp đã âm dương quái khí như vậy, hóa ra là tưởng mình mang con gái về, ghen tuông cũng thật lớn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải năm đó khi Lưu Viêm phá vỏ trứng hóa hình mình ở ngay bên cạnh, Dương Khai cũng không dám nhận. Huống chi là Phiến Khinh La mấy chục năm không gặp Lưu Viêm, có hiểu lầm cũng là khó tránh khỏi, dù sao sự thay đổi trước sau cũng quá lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play