Dương Khai nhếch miệng cười với hắn, Hàn Thiên Thành vẻ mặt khó hiểu, chỉ cảm thấy nụ cười của gã này rất có thâm ý, lười suy nghĩ sâu xa, âm trầm nói:
"Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa, nếu không rất dễ rước họa sát thân."
Toàn bộ Vân Hà Tông, ai mà không biết Tô Nhan là của riêng hắn. Dù các sư huynh đệ có ý với Tô Nhan, cũng chỉ dám lén lút ngưỡng mộ, không dám có biểu hiện thân cận quá mức. Từng có người không biết điều, chỉ vì nói vài câu với Tô Nhan mà ngày hôm sau đã bị đánh gãy hết xương cốt, cắt đứt kinh mạch trở thành phế nhân.
Từ đó về sau, trong Vân Hà Tông không còn nam tử nào dám nói chuyện với Tô Nhan.
Vậy mà lại có kẻ dám tự xưng là phu quân của Tô Nhan? Hàn Thiên Thành giận quá hóa cười, đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén như dao, dường như đang cân nhắc nên ra tay từ đâu để Dương Khai nếm mùi đau khổ.
Hắn quay người, nói với Hàn Chính Nguyên:
"Cha, kẻ này tự tiện xông vào sơn môn, không coi Vân Hà Tông ta ra gì, còn phá hỏng Thủ Sơn Đại Trận của ta, quả thực không thể tha thứ. Giết hắn đi, chỉ có như vậy mới có thể làm gương, nếu không truyền ra ngoài, e rằng người ta sẽ chê cười Vân Hà Tông ta yếu đuối sợ chuyện."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT