Nghe lão giả vừa nói như vậy, Quỷ Vương Cốc cùng Bảo Khí Tông, tất cả mọi người đều xiết chặt trong lòng, hơi có vẻ lo lắng nhìn về phía Dương Khai. Tuy nhiên Đào Dương, Thẩm Dịch tự nhận là ở chung khá tốt với Dương Khai, nhưng dù sao mọi người chỉ là người xa lạ tình cờ gặp gỡ, giao tình không sâu. Lúc này nếu như Dương Khai vì lợi ích mà bỏ rơi bọn họ, họ cũng không có lý do hay lập trường để chỉ trích.

Hơn nữa, xét theo lợi ích cá nhân của Dương Khai mà nói, không nghi ngờ gì việc lựa chọn hợp tác với lão giả sẽ có lợi hơn một chút.

Nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều có chút mong đợi và lo lắng.

Dương Khai thoát ra khỏi đài cao, lăng lập giữa không trung, cùng Hồ gia tỷ muội trên đài cao một mình đối phó con tà linh đang công kích các nàng. Thần sắc hắn tĩnh lặng như giếng nước, thản nhiên nói: "Hảo ý tâm lĩnh."

Lão giả kia nghe vậy cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử, làm người không vì mình, trời tru đất diệt a, ngươi nếu cùng ta hợp tác, sau khi lấy được tà linh bản nguyên, chúng ta hai người chia đều thế nào? Lão phu sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi đâu."

"Không tốt lắm!" Dương Khai quyết đoán từ chối. Lão gia hỏa này nhìn xem cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Dương Khai cho dù không cố kỵ sự an toàn của Hồ gia tỷ muội, cũng không thể nào đi bảo hổ lột da, đừng để hợp tác đến cuối cùng lại ngay cả chính mình cũng không thoát thân được.

"Cũng thế, lão phu không ép buộc." Lão giả trông có vẻ không chút phật lòng, nhàn nhạt nói một tiếng, chỉ có trong mắt lóe lên một tia hàn quang.

Đồ tiểu tử không biết ơn!

Thấy Dương Khai trượng nghĩa như vậy, Quỷ Vương Cốc cùng Bảo Khí Tông một đám người đều không tự chủ được thở dài một hơi, trong mắt toát ra vẻ cảm kích nhàn nhạt, duy chỉ có Hồ gia tỷ muội mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Không hẹn mà gặp, tất cả mọi người đều đến từ Ô Mai Trấn. Hơn nữa đã sớm quen biết, các nàng cũng tin tưởng Dương Khai sẽ không bỏ rơi mình mặc kệ.

Ở trong truyền thừa động thiên kia, đi qua cái vạn trượng cầu thang lúc trước, hắn đã không bỏ rơi tỷ muội mình.

Một lát sau, Dương Khai cuối cùng cùng Hồ gia tỷ muội liên thủ đánh tan con tà linh này, để lại một đoàn tà linh bản nguyên trôi nổi trước mắt. Dương Khai đưa tay ném bình Tịnh Linh của mình ra, ném cho Hồ Kiều Nhi nói: "Dùng cái này thu, các ngươi đừng trực tiếp thôn phệ!"

"Nha." Hồ Kiều Nhi tuy nhiên chưa bao giờ dùng bình Tịnh Linh, nhưng giờ phút này cũng hoàn toàn tuân theo lệnh của Dương Khai. Nếm thử một chút, trực tiếp hút đoàn bản nguyên kia vào trong bình.

Dương Khai đã bay sang bên kia, hiệp trợ Bảo Khí Tông cùng Quỷ Vương Cốc mọi người.

Không lớn một lát công phu, sáu con tà linh đều đã bị chém giết sạch sẽ. Nhưng làm cho người ta cảm giác quỷ dị chính là, những tà linh này sau khi bị Dương Khai công kích, tổng có một loại cảm giác muốn chạy trốn.

Bên này vừa đánh xong, mọi người còn chưa kịp thở dốc một hơi, phía dưới lại bay lên không ít tà linh, hơn nữa lần này số lượng còn nhiều hơn lần trước.

Mọi người nhất thời ứng phó luống cuống tay chân.

Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể một mình độc chiến hai con tà linh.

Không thể nhanh chóng đánh chết, nhược điểm của Chân Dương nguyên khí của Dương Khai lập tức hiện ra.

Chân Dương nguyên khí, đối phó tà linh tự nhiên là một vũ khí lợi hại. Nhưng chính vì tính khắc chế của nó, nên tà linh cũng dường như có một bản năng biết rõ Dương Khai không dễ chọc, một khi giao thủ một lát mà không chết, sẽ gặp tránh né Dương Khai, ngược lại đi công kích những người khác.

Dương Khai mồ hôi nhễ nhại, giống như một thành viên đội cứu hỏa, vây quanh đài cao mà mọi người đang ở, đuổi theo những con tà linh bay loạn. Cục diện ban đầu đang tốt đẹp, trong chốc lát cũng có dấu hiệu không ổn.

May mắn là tất cả mọi người trên đài cao đều không phải kẻ tầm thường, hơn nữa mang theo không ít bí bảo. Mỗi lần ở trước mắt nguy cơ, cuối cùng đều có thể chuyển nguy thành an.

Theo thời gian trôi qua, áp lực và cường độ chiến đấu càng lúc càng lớn. Một đám tà linh còn chưa giết hết, phía dưới đã liên tục không ngừng chui lên những con tà linh mới.

"Sư muội, ngươi cùng hai vị sư đệ dùng Ngũ Long Thúc Ấn hiệp trợ Dương huynh!" Đào Dương nhìn ra cảnh khốn khó của Dương Khai, nhanh chóng giương giọng hô.

"Tốt!" Triệu Dung vừa nói, vừa tế ra một kiện bí bảo trông giống cái đại ấn.

Bí bảo này trên có năm đầu hình rồng khắc ấn, bị Triệu Dung cùng hai đệ tử Bảo Khí Tông khác rót vào chân nguyên sau, nương theo một tràng long ngâm ngẩng cao, năm đầu hình rồng đột nhiên hóa thành thật thể, bay ra.

Ngũ long xoay quanh, từ miệng tự phun ra một đạo quang mang, đồng loạt chiếu thẳng vào một con tà linh đang bay múa không ngừng.

Trong chốc lát, con tà linh này giống như bị trói, đứng yên tại chỗ giãy dụa nhúc nhích, nhưng thủy chung không thoát khỏi được, chỉ có trong miệng tru lên không ngừng.

Dương Khai thấy thế thần sắc vui vẻ, nhanh chóng xông tới, cầm dương dịch lợi kiếm trong tay, phi tốc cắt, chỉ trong chốc lát đã xử lý xong một con tà linh.

Ba người Bảo Khí Tông kia cũng là người thông minh, thấy Dương Khai làm như vậy dứt khoát gọn gàng, vội vàng biến hóa tay ấn, khống chế ngũ long đánh về phía con tà linh khác.

Tuy nhiên phân ra ba người để hiệp trợ Dương Khai, nhưng cục diện không chỉ không sụp đổ, ngược lại càng ngày càng ngay ngắn rõ ràng.

Trong chiến đấu, tất cả mọi người đều tự lấy chân nguyên đan ra sớm ăn vào, tránh đến lúc đó chân nguyên cạn kiệt.

Dương Khai không cần dùng đan dược. Hồ gia tỷ muội vừa rồi đã dùng hơn vạn dịch dược linh, tự nhiên đã biết vị ngọt, trông mong đến lúc đó Dương Khai giúp các nàng khôi phục, cho nên cũng không dùng đan dược.

Tác dụng phụ trợ của Ngũ Long Thúc Ấn lại khiến một đám người lần nữa tâm thần đại chấn.

Bên kia trên đài cao, vô luận là lão giả hay là Tiêu Dao tông mọi người, đều ứng phó có chút cố sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play