Suy nghĩ một hồi, Dương Khai mới chợt nhận ra mình đúng là đồ keo kiệt.
Ngẫm đi ngẫm lại, hắn bèn quyết định tặng cho họ một lọ đan dược Thiên cấp.
Một lọ đan dược Thiên cấp giá cũng không hề rẻ, hơn nữa đó còn là thứ lấy ra từ bảo khố của Phiến Khinh La, hẳn phải là Thiên cấp thượng phẩm, mỗi một mình ít nhất cũng đáng hai đến ba vạn lượng bạc.
Chắc là đủ giá ngang bằng với Tịnh Linh Bình.
Dương Khai chau mày trầm tư, thần thức vẫn lo lắng trong không gian Hắc Thư. Tuy chỉ là trong giây lát, nhưng trong mắt người khác thì hắn đang đứng ngẩn người ra.
---
Ba người kia vốn đã không đồng ý việc Đào Dương tặng Tịnh Linh Bình cho Dương Khai, chỉ vì y là sư huynh nên bọn họ mới tạm cho qua.
Nhưng họ vẫn thấy sư huynh quá sức hào phóng, hơn nữa lại có phần lỗ mãng. Đối bên mới gặp nhau lần đầu, cho dù có muốn kết giao hay thể hiện thành ý với hắn, thì cũng đâu nhất thiết phải làm vậy?
Giờ thì lại thấy Dương Khai trung ra bộ mặt hồ ly hung dữ đó, họ không khỏi phẫn nộ.
Thiếu nữ được gọi là Dung muội no xem ra cũng là một người thẳng tính, lập tức đăng hắng:
- Người ta tặng đồ cho người mà đến tiếng cảm tạ cũng không biết nói hay sao? Người cũng đâu phải bị câm.
Hai người còn lại cũng mặt lạnh như tiền, cứ như vừa thua một ván bạc lớn.
Dương Khai sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn họ, điềm đạm nói:
- Xin lỗi, tại hạ đang suy nghĩ vài chuyện nên có hơi lo lắng.
- Nghĩ xong rồi chứ?
Dung muội không chịu buông tha, cứ như phải tận tai nghe Dương Khai nói câu đã tạ thì mới chịu thôi.
- Rồi.
Dương Khai gục gặt, vung tay ném ra một lọ đan dược về phía Đào Dương rồi chấp tay:
- Hẹn ngày tái ngộ!
Nói xong, hắn khẽ lắc lư, rồi biến mất trong nháy mắt.
- Này...
Dung muội đuổi theo mấy bước đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu cả, lập tức nổi giận dùng giọng:
- Tên này...
- Các đệ... Ôi trời...
Đào Dương nhìn lại ba sư đệ sư muội không nên thân, lắc đầu thở dài. Tuy vẫn chưa lên tiếng trách mắng bọn họ, nhưng nét thất vọng trên trán y lại hiện ra rõ mồn một.
- Sư huynh!
Một gã sư đệ người gầy gò nhìn y đầy hoài nghi:
- Hắn đáng để giao hảo đến vậy sao?
- Phải đó. Muội thấy hắn cũng đâu phải nhân vật gì lợi hại cho cam, ăn mặc thì cũng bình thường thôi, sao phải cống không Tịnh Linh Bình cho hắn chứ?
Trong mắt Dung muội đầy sự khó hiểu, nàng không giấu lâu đâu:
- Cái đồ đáng ghét, đến một tiếng cảm tạ cũng không nói được.
- Sao hắn phải nói? Hắn có lấy không Tịnh Linh Bình đâu.
Đào Dương trừng mắt nhìn họ, chia lọ đan dược mà Dương Khai ném qua lúc nảy ra đưa cho Dung muội, giọng điệu nghiêm:
- Tự xem đi.
- Cái gì vậy!
Dung muội nhận lấy một cách bất mãn, bĩu môi nói:
- Chỉ là một lọ đan dược thôi mà, sao sánh bằng Tịnh Linh Bình chứ? Hừ!
Dung muội vừa phản nàn, vừa hờ hững mở lọ ra, nhẹ nhàng người thử thì chợt gương mặt thất sắc, kinh ngạc nhìn Đào Dương.
Trong mắt Đào Dương thoáng lóe lên một tia bất lực.
- Không phải chứ?
Dung muội sửng sốt tột độ, như không tin nổi vào mắt mình, nâng run rẩy lấy một viên đan, đặt lên lòng bàn tay quan sát thật kỹ. Hai người còn lại cũng áp lại người mùi đan nồng đậm, mắt dán chặt vào viên đan chắc mẩy, đồng loạt thốt lên:
- Thiên cấp đan?
- Nhìn kỹ hơn nữa đi.
Nhân lực của Đào Dương rõ ràng cao hơn ba người họ một bậc, vừa nhìn đã biết ngay cấp bậc của thứ đan dược này.
- Chẳng lẽ là... Thiên cấp thượng phẩm đan?
Lần này thì cả ba người họ không còn chút oán giận nào, ngược lại còn vui thích ra mặt.
- Chân nguyên đan Thiên cấp thượng phẩm!
Đào Dương cười méo máo
- Nói thử xem, đã ngang giá với Tịnh Linh Bình chưa?
Dung muội đỏ bừng cả mặt, ấp úng:
- Dạ.
Bọn họ đến Hung Sát Tà Động để khổ luyện, dĩ nhiên cũng có mang theo ít đan dược bổ trợ và trị thương. Nhưng số đan dược tùy thân của họ cao nhất cũng chỉ là Chân nguyên đan Thiên cấp hạ phẩm, kém hẳn hai tiêu cấp bậc so với lọ đan dược mà Dương Khai quẳng bừa cho họ.
Luận về giá trị tiềm tăng thì cũng có cách biệt rất lớn!
Hơn nữa, đối lúc, không thể dùng tiền bạc để đo lường giá trị của một lọ đan dược tốt, vì là thứ có thể cứu mạng người trong thời khắc quan trọng!
- Tên đó có lai lịch gì mà vung tay hào phóng đến thế!
Gã sư đệ gây nhóm thắc mắc, kinh hái thấy rõ.
Kể ra thì cũng thật là thú vị, sư huynh và hắn chỉ mới lần đầu gặp nhau, vậy mà hết người này đến người kia ra tay rộng rãi, cứ như đang thí vậy.
- Có qua có lại mới toại lòng nhau, là vậy đây.
Đào Dương chép miệng, nhìn cả ba một cách thất vọng:
- Bất kể hắn có xuất thân từ đâu, sư huynh cũng muốn giao hảo với hắn, vậy mà ba người phá hỏng hết rồi.
Cả ba người họ đều không khỏi thấy hổ thẹn, vội vã nhận lỗi.
Dung muội tỏ mò:
- Làm sao mà sư huynh nhìn ra hắn là người đáng để giao hảo? Ở nơi này tam giáo cứu lưu, loại người gì cũng có cả, ngộ nhỡ hắn là kẻ gian tà thì sao?
Đào Dương bật cười:
- Nếu hắn là kẻ gian tà thì vừa rồi sẽ không có ý gây tiếng động để chúng ta phát giác ra đâu.
Cả ba người chợt ngộ ra, họ cứ tưởng là Dương Khai rơi xuống, không cần thận gây ra tiếng động, nào ngờ là hắn cố tình để nhắc nhở bọn họ.
Có lẽ hắn không muốn phát sinh hiệu lâm nên mới làm vậy.
Thế thì xem ra, hắn cũng không phải là kẻ thích gây hấn, bản tính không tệ.
Còn nữa.
Đôi mắt Đào Dương chợt lóe sáng, tinh anh vô cùng.
- Tuy ngoài mặt ngôn từ và cử xử, thì hắn có vẻ không hiểu biết gì về nơi này, nhưng nếu đã dám một thân một mình đến đây, thì tất là đã có cái để trông cậy, người này chắc chắn rất mạnh.
- Không đến mức đó đâu, hắn phải nhỏ hơn chúng ta mấy tuổi đó.
Dung muội rõ ràng không máy tín vào suy đoán này.
- Tuổi tác không nói lên gì cả. Lúc hắn một mình đối diện với cả bốn người chúng ta, không hề có chút căng thẳng, rõ ràng là không để tâm gì đến chúng ta rồi. Như thế nói lên điều gì? Hắn không hề sợ chúng ta, thậm chí có khả năng hắn thừa sức giết chết chúng ta. Đây mới là nguyên nhân mà ta muốn giao hảo với hắn.
- Sao lại thế được?
Cả ba người nọ đều thốt lên kinh ngạc, lắc đầu lia lia
- Không tin được!
Đào Dương bó tay nhìn bọn họ:
- Mấy đứa đừng có thiên cận như thế được không? Thiên hạ này kỳ tài nhiều vô kể, đâu đâu cũng có người tài giỏi cả, cần phải mở rộng tầm nhìn ra xa hơn nữa.
Dung muội khẽ cười:
- Nhưng cho dù sư huynh có nói vậy đi nữa thì muội vẫn không tin. Hi hi, thiên tài thì đúng là ở đâu cũng có, nhưng một kẻ nhỏ tuổi như hắn mà có thể giết chết cả bốn chúng ta, thì chẳng phải là thiên tài đâu, mà là kẻ bát thường!
Hai người kia đều gật gù, như nói trúng ý mình.
- Ôi trời...
Đào Dương thấy càng nói lời chứ chưa thể mở rộng tâm mắt cho ba sư đệ đệ muội được, y thở dài:
- Mấy đứa à... Hãy nhớ rõ điều này, sống ở đời có thể không có sức mạnh, nhưng tuyệt đối không thể không có mắt nhìn! Cần phải nhìn thật rõ ràng, người như thế nào thì không nên đắc tội và ai có thể kết tình bằng hữu. Nếu làm được điều này, thì sư đệ, sư muội sẽ có thể sống lâu trăm tuổi.
- Được rồi, được rồi, biết sư huynh thích giảng đạo rồi, chúng ta vào trong thôi, tên đó đã đi trước một bước rồi đó.
Dung muội bước đến kéo Đào Dương đi.
- Nhanh chân lên một chút thì biết đâu có thể gặp lại hắn đây. Lúc đó thì có thể xem rốt cuộc hắn có bản lĩnh thật hay không rồi, bây giờ huynh có nói gì cũng vô dụng thôi.
- Cũng phải.
Đào Dương lóe sáng hai mắt, bước chân chợt dồn dập hơn.
Y cũng rất muốn biết, Dương Khai dựa vào đâu mà dám một thân một mình đến nơi này.
Cách đó mấy dặm.
Dương Khai đang nhíu mày đứng nhìn một thứ đang phiêu du cách đó không xa, một thứ giống hệt ma quý, màu xanh mơn mơ phủ khắp người tà linh.
Quan sát kỹ càng một hồi, hắn phát hiện tà linh thật ra chỉ là một thứ bán thực thể, không có chân tay, chỉ có ngũ quan mơ hồ, hình dạng đáng sợ, diện mạo dữ tợn.
Sau khi đã quan sát chán chê, Dương Khai bèn tiến về phía nó.
Tà linh không có thần trí, nhưng lại rất nhạy cảm với khí tức của sinh vật sống. Chỉ cần vật còn sống xuất hiện trong một phạm vi nhất định, thì nó nhất định sẽ truy bắt con mồi ngày. Không tiêu diệt nó, tuyệt đối không có cơ hội thoát thân.
Dương Khai vừa mới tiến lại gần mười mấy trượng thì đã bị con tà linh đó phát hiện ngay.
Một tru tréo vàng lên, tà linh trồi về phía hắn tựa như cảnh liễu rủ.
Nháy mắt, gió tá nổi lên, tà linh gào rú đến đỉnh tai như chiếc óc.
Dương Khai tung ra một chưởng, chưởng phong nóng bỏng bùng bay đến, đánh lên người nó.
Tà linh nó lập tức bị đánh rã rời trong thoáng chốc, những chỗ mà Chân Dương nguyên khí xuyên qua bỗng nhiên hùng hực cháy.
Rất nhanh chóng, Chân Dương nguyên khí bị xua tan bởi năng lượng của tà linh, song chướng vừa rồi hình như đã đã động không ít đến nó, cả thân thể màu xanh loang loáng tối sầm thấy rõ.
Nó chợt khủng lại, tiếng kêu inh ỏi cũng tắt lim, ngay lập tức, con tà linh này đột nhiên đổi hướng, hoảng sợ trốn chạy.
Dương Khai sững sờ, cứ cảm thấy có gì đó bất ổn, vội vàng sai bước đuổi theo.
Ai ngờ, tà linh tuy không có thực thể, nhưng tốc độ trốn chạy cũng khá nhanh. Dương Khai truy theo cả một hồi lâu, khó khăn lắm mới tóm được và tiêu diệt nó sau đâm ba chiêu, thứ cuối cùng còn sót lại là một cụm bôn nguyên tà linh.
Quá dễ dàng so với những gì Dương Khai nghĩ.
Trước đó, khi thấy bốn người nhóm Đào Dương có vẻ vát và khi đối phó với đám tà linh nọ, Dương Khai cứ nghĩ mình chắc cũng chẳng khá gì hơn.
Dũng nguyên tại chỗ trầm ngâm hồi lâu, Dương Khai cứ cảm thấy có gì đó không được bình thường cho lắm.
Ai cũng bảo tà linh gặp được sinh vật sống thì sẽ bám theo không rời, nhưng sao hắn vừa mới đánh một chiêu thì nó đã bỏ chạy rồi? Hơn nữa chỉ đánh thêm mấy chiêu là đã có thể diệt gọn được nó?
Có lẽ nào, Chân Dương nguyên khí khác chế tà linh?
Ngẫm tới nghĩ lui, chỉ có giả thuyết này mới giải thích được rõ ràng nhất.
Xưa nay, Chân Dương nguyên khí cương chí cường luôn là khắc tinh của tà ma. Dương Khai cũng nhờ vào nó mới có thể áp chế được là năng bên trong Ngạo Cốt Kim Thân.
Ngẫm vậy, Dương Khai liền kích động, hưng phấn ngày lập tức.
Hắn đã có ưu thế hơn hẳn những người khác ở Hung Sát Tà Động này, nếu không lợi dụng ưu thế đó thì đúng là quá lãng phí.
Rút Tịnh Linh Bình ra, Dương Khai học theo động tác của Dung muội, nhẹ nhàng chuyên nguyên khí vào trong bình. Ngày lập tức, Tịnh Linh Bình liền sinh ra lực hút béo bốn nguyên tà linh vào trong.
Thật thú vị, Dương Khai cười phá lên.
Cất Tịnh Linh Bình vào trong, hắn tiếp tục lên đường.
Xung quanh đó, dấu vết hoạt động của võ giả cũng không nhiều cho lắm, chỉ có một bộ phận rất ít người. Dương Khai vừa đi vừa diệt, không bỏ sót một tà linh nào. Nếm qua mùi thơm thiệt trong lần truy bắt đầu tiên, Dương Khai cũng động thủ quyết đoán hơn hẳn, không hề cho bọn tà linh cơ hội để chạy trốn mà trực tiếp đánh tan tác.
Chưa đầy nửa ngày, Tịnh Linh Bình đã thu thập được hai mươi bốn nguyên tà linh, số lượng khá ổn. Nhưng Dương Khai có thể nhận ra, năng lượng ân chứa trong số bốn nguyên này không mạnh gì mấy, cho dù có hấp thụ thì có lẽ cũng chẳng nâng cao được nhiều công lực.