Hắn không khỏi hoảng hốt một chút, dường như vẫn chưa thoát khỏi thân phận Vu Ngưu. Thời gian hai năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng ở thế giới thượng cổ đó, Dương Khai đã trải qua một vòng luân hồi từ yếu đến mạnh, từ sống đến chết. Đây là một đoạn trải nghiệm cuộc đời vô cùng đặc sắc, làm phai nhạt đi ký ức của hắn về những sự vật khác. Giờ phút này, ranh giới giữa hiện thực và ảo cảnh cũng trở nên mơ hồ.
"Lam Huân. . . Công chúa?"
Dương Khai nhìn rõ khuôn mặt người đó, trong đầu hiện ra một cái tên, cái tên này dần dần trùng khớp với bóng người trước mắt, cuối cùng giúp hắn xác định được thân phận của đối phương.
Nụ cười trên mặt Lam Huân chậm rãi thu lại, rõ ràng cũng cảm nhận được sự bất thường của Dương Khai, lo lắng nói:
"Dương sư huynh, huynh bị thương sao?"
Cùng lúc đó, Lam Huân cũng nhận ra sự xa cách của Dương Khai. Sự xa cách này không phải cố ý, mà là vô tình bộc lộ ra, giống như nàng và Dương Khai mới quen nhau ngày đầu, là kiểu xa cách không hề thân thuộc.
Điều này khiến Lam Huân cảm thấy rất kỳ lạ. Tuy rằng nàng và Dương Khai trước nay không quá thân thiết, nhưng dù sao cũng đã tiếp xúc vài lần, lần trước thu hồi Kim Giáp Thiên Thư cũng là nàng ra mặt xử lý. Theo lý mà nói, thái độ của Dương Khai đối với nàng không nên như vậy mới phải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play