Dương Khai thấy vậy biến sắc, dù chiêu này nhìn thì đơn giản, nhưng cũng thể hiện khốngchế lực lượng hoàn mỹ của lão già.
Vốn hắn tưởng dựa vào mình cùng Điệp liên thủ, dùkhông địch lại lão thì ít ra cũng tạo thành chút phiền phức, nhưng giờ nhìn lại thì chưa chắc.Thực lực lão già này… thật là sâu không lường.
Nếu lão thật có ác ý với mình, coi như liênthủ với Điệp, sợ là cũng không đủ cho lão thổi một hơi.
Lúc này lão già rất có hứng thú với thuốc do Dương Khai luyện chế, ngửi còn chưa đủ, còn quẹt ra một chút nếm thử, sau đó nhướng mày quay lại nhìn Dương Khai:– Thuốc này là do ngươi chế ra?Dương Khai gật đầu: – Đúng vậy!– Thuốc chữa thương thật đặc biệt.
Lão già không tiếc lời khen.
– Nhưng mà lại không thểdùng thường xuyên, nếu dùng nhiều sẽ tổn thương tới căn bản.Lão liếc qua liền nhìn ra được khuyết điểm của thuốc chữa thương này, dù sao Dương Khaicũng chỉ dùng thảo dược bình thường chế thành, theo lý thì không có hiệu quả trị thươngmạnh mẽ như thế, nhưng lại có thể kích hoạt sức sống trong máu Man tộc, khiến tốc độ tựchữa trị nhanh lên.Cũng giống như Thị Huyết Thuật, một hai lần thì cũng thôi, nhưng nếu quá thường xuyênthì chắc chắn tổn hại căn bản, khiến người ta già đi nhanh hơn.
Nhưng cái này không phảivấn đề lớn, dù sao cũng là thuốc trị ngoại thương, không thể nào có người dùng thườngxuyên.– Không ngờ Dược sư hiện giờ đều lợi hại như vậy.Lão già rõ ràng có hứng thú với thuốc chữa thương này, cầm bình đá bắt đầu phân biệtdược liệu.Nhân dịp này, Dương Khai kéo Diệp sang một bên, lén hỏi: – Lão trượng này, rốt cuộc làthần thánh phương nào?Điệp cười hì hì nói: – Thanh gia gia không nói cho ngươi biết sao? Dương Khai lắc đầu.Điệp nói: – Nếu Thanh gia gia không nói, vậy ta cũng không thể nói.Dương Khai đưa tay ra: – Mau trả lại số thanh tệ ngươi kiếm được trong thời gian này chota.Điệp kinh hãi, cảnh giác nhảy ra sau, trợn mắt nói: – Ngươi đừng mơ, đó là của ta.Dương Khai cười lạnh: – Xem ra ngươi muốn bí mật của mình được truyền khắp cả thànhnày.Bị người ta nắm thóp, Điệp không khỏi cắn răng nghiến lợi, khinh thường nhìn Dương Khai:– Đáng ghét, hèn hạ, vô sỉ…Dương Khai cười xì: – Đổi từ khác mới hơn!– Trong lòng tiểu tử ngươi đã suy đoán, cần gì làm khó tiểu nha đầu? Lúc này, lão già bỏbình đá xuống, mỉm cười quay lại.Dương Khai nhíu mày, hít sâu một hơi, trong mắt không che giấu được khiếp sợ, chầm chậmnói:– Ta dù có đoán, nhưng không dám khẳng định.Lão già cười nói: – Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, sự thật chính là thế.Dương Khai cả kinh, hoảng sợ nhìn lão, trầm giọng nói: – Lão trượng quả thật là… TrườngThanh Thần Thụ?Lão già này xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong hốc cây của mình, mà Điệp gọi hắn mộttiếng Thanh gia gia, Dương Khai tư duy chặt chẽ, nếu không liên tưởng tới mới là kỳ quái,chỉ là dù hắn nghĩ tới, nhưng thật không tin nổi.Lão già xua tay: – Thần Thụ cái gì, chỉ là Sương Tuyết Bộ nói quá về ta, nhiều năm trước, tachỉ là một cây Thường Thanh Thụ bình thường.Cái nhiều năm này, hẳn là phải đi ngược lại ngàn vạn năm trước….Thấy lão thừa nhận, Dương Khai lại thở phào, ngẫm lại cũng đúng, nghe đồn hốc câyTrường Thanh Thần Thụ là chỗ ngay cả Vu Vương Vu Thánh cũng không thể tự tiện xông vào, đối phương chợt hiện thân ở trong hốc cây của mình, ngoài bản thể Trường Thanh Thần Thụ ra, trên đời này còn ai làm được?Nguyên nhân vì thế, Dương Khai mới không thật lo lắng gì, ở Sương Tuyết Bộ lâu như thế,dù không nói chuyện với người khác, nhưng lại nghe không ít truyền thuyết Trường ThanhThần Thụ, đây là một cây hòa bình, là gốc cây phù hộ, tự nhiên sẽ không có ác ý với mình.– Thanh tiền bối thứ lỗi, vừa rồi tiểu tử nói năng ngông cuồng, có điều mạo phạm, tiền bốirộng lượng, xin đừng tính toán với tiểu tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT