Trong lòng hắn cảm thấy thật khó hiểu, nếu Chúc Tình tu luyện mị thuật, thậm chí còn không tiếc dùng thân dụ hổ, thì làm sao có thể là lần đầu tiên chứ? Bất quá loại cảm giác ngượng ngùng e lệ đó thì không giả được.
Mơ hồ, Dương Khai cảm thấy Chúc Tình cũng không phải là tu luyện mị thuật cái gì, đồng thời nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi khó kìm lòng được, dường như cũng không phải bởi vì mị thuật gây nên, mà là do một loại xuất từ bản năng của thân thể.
Do mình thiếu nữ nhân, mà thiếu đến mức độ này sao? Không phải vậy chứ!
- Cái gì? Chúc Tình ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh thì hiểu ý của Dương Khai, hai gò má đỏ ửng chưa tan lại thêm đỏ hồng, tức giận nói: - Mắc mớ gì tới ngươi!
- Phải chịu trách nhiệm chứ? Dương Khai nháy nháy mắt về phía nàng, âm thầm thúc giục đế nguyên, nỗi lòng từ từ ổn định lại.
- Cút xéo! Chúc Tình giận dữ, oán hận nói: - Chuyện này chưa xong đâu, ngươi hãy đợi đấy!
Rồi xoay người bay đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play