Trên thế gian này, không có chỗ nào tuyệt đối an toàn để nương thân. Dương Khai chỉ có thể cố gắng hết khả năng bí mật ẩn thân, kiềm chế hơi thở, che dấu mọi dấu vết những nơi đã đi qua, tránh làm bại lộ hành tung.
Trốn trong một hốc cây đã chết khô, vừa quan sát động tĩnh xung quanh, vừa hấp thu luyện hóa năng lượng trong huyết châu.
Đã nhiều ngày mà huyết châu thu hoạch được không đến hai mươi viên, hơn phân nửa huyết châu là do tam giai yêu thú sau khi chết ngưng tụ thành, còn có một ít là do tứ giai yêu thú nưng tụ thành. Ngoài những lần đó ra thì chính là viên huyết châu có được sau khi kích sát ba tên Kim Quang Điện lúc nãy.
Có thể dễ dàng phân biệt được cấp bậc của huyết châu dựa vào mức độ to nhỏ.
Huyết châu của tứ giai yêu thú to bằng hạt đậu, của tam giai yêu thú thì nhỏ hơn một nửa, ngược lại huyết châu của ba tên vũ giả ở Ly Hợp cảnh đã chết kia lại to cỡ bằng ngón tay cái.
Lấy một viên huyết châu của tam giai yêu thú ra, Dương Khai nắm trong lòng bàn tay,ngồi im lặng vận Chân Dương nguyên khí. Dương Khai liền tinh tường cảm nhận được trong lòng bàn tay có một cỗ năng lượng tinh thuần đến mức không có chút tì vết tràn vào trong cơ thể mình, rót vào trong kinh mạch, căn bản là chưa kịp dừng lại trong đan điền thì đã bị Ngạo Cốt Kim Thân trực tiếp hấp thu mất.
Một chu thiên mà Chân Dương quyết vẫn không vận chuyển xong, viên huyết châu này liền biến mất không thấy gì nữa, tất thảy hóa thành sức mạnh tự thân.
Dương Khai hết sức kinh ngạc, tuy rằng trước đó từng nghe Lăng Thái Hư nói, huyết châu có được từ nơi này có thể dễ dàng bị luyện hóa hấp thu, hơn nữa về sau không phải lo lắng gì, nhưng như thế nào đi nữa Dương Khai cũng không nghĩ sẽ thoải mái đến mức độ này.
Năng lượng trong huyết châu này căn bản là không có thứ gì vô dụng cả, tinh thuần giống như minh châu ngọc lộ, căn bản là không cần luyện hóa, chỉ cần hấp thu là được.
Trách sao trước đây Lăng Thái Hư lại tôn sùng nơi xuất hiện nhiều huyết châu này như vậy. Nếu một người có một lượng lớn huyết châu thì sức mạnh của bản thân chắc chắn sẽ giống như sao băng chạy như bay. Ngoại trừ lúc tấn thăng tới đại cảnh giới cần tự thân cảm ngộ ra, còn tấn thăng ở tiểu cảnh giới tuyệt đối là không có bất kỳ trở ngại nào.
Bất kỳ người luyện võ nào từng hấp thu năng lượng huyết châu, chỉ sợ không thể chống đỡ sức hấp dẫn này. Vì muốn trở nên mạnh mẽ, muốn tấn thăng, chỉ e là họ sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào còn sống đi qua trước mắt, bất kể là người hay là yêu thú. Trong mắt cường giả, nơi đây chỉ là một viên huyết châu.
Thật khó mà có được cơ hội có thể không cần lo lắng hấp thu năng lượng huyết châu như thế này. Trên đời này, ngoại trừ nơi dị địa đặc biệt có thể dựng dục ra huyết châu này ra thì không có nơi thứ hai.
Hít sâu một hơi, kìm chế cảm xúc, Dương Khai đem tất cả huyết châu ra, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, bắt đầu vận chuyển Chân Dương quyết.
Một cỗ năng lượng tinh thuần khổng lồ nơi lòng bàn tay rót vào, trong nháy mắt đã rót đầy toàn bộ kinh mạch, khiến chúng căng phồng lên. Cỗ năng lượng này sản sinh không ngừng từ huyết châu trong lòng bàn tay, sau đó rót vào cơ thể, một lần nữa lại bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thu với tốc độ nhanh không thể nào hình dung được.
Trong lòng bàn tay, từng viên huyết châu từ từ chuyển biến chậm dần thành của Dương Khai.
Rõ ràng có thể thấy, Dương Khai có thể cảm nhận thân mình đang dần dần mạnh lên, hơn nữa cảnh giới Ly Hợp cảnh tầng ba cũng sắp bão hòa rồi.
Lúc trong lòng bàn tay chỉ còn lại có hai viên huyết châu, một cỗ khí vô hình đột nhiên bao quanh Dương Khai, lan rộng ra bốn phía, năng lượng trong thiên địa cũng là một trận hỗn loạn.
Tấn thăng không có chút trở ngại nào, căn bản là không có gông cùm, xiềng xích gì liền đạt tới Ly Hợp cảnh tầng bốn.
Nhưng Dương Khai lại không hề cảm thấy vui sướng, sắc mặt bất giác trầm xuống, trong lòng tự mắng thầm một tiếng, nhưng cũng không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục điên cuồng hấp thu năng lượng của viên huyết châu còn lại trong lòng bàn tay.
Một lát sau, hai viên huyết châu biến mất không thấy đâu nữa, cảnh giới vừa mới đạt được nhanh chóng ổn định trở lại.
Vội vàng đứng dậy không chút suy nghĩ, Dương Khai nhanh chóng rời khỏi nơi ẩn thân lúc trước. Tuy sớm đã có phỏng đoán thời điểm mình tấn thăng sẽ có chút động tĩnh, nhưng Dương Khai không nghĩ nơi dị địa yên tĩnh này, mọi động tĩnh lại rõ ràng như vậy.
Nếu vừa rồi có người ở gần đây, nhất định là đã bị phát giác ra rồi. Hiện tại nếu không đi, sẽ bị người ta để mắt tới.
Chạy liền một mạch hơn mười dặm, Dương Khai không dám dừng lại, ngược lại trong lòng lại có chút bất an. Hắn cảm giác mình đang bị ai đó theo dõi, nhưng cảnh giác quan sát thì lại không hề có chút dấu vết nào.
Cảm giác này không phải là không có cơ sở. Dương Khai phỏng đoán hoặc là người quan sát mình từ nãy giờ thực lực rất cao, với nhãn lực của mình căn bản là không thể phát hiện tung tích của y, hoặc là có người truy đuổi ngay sau lưng mình, tạm thời chưa đuổi kịp.
Khả năng thứ hai là rất lớn! Dù sao nếu quả thật có người đang theo dõi mình, không lẽ nào vẫn ẩn nấp không chịu xuất hiện, lãng phí thời gian.
Vận khí thật xui xẻo!
Nhưng chuyện này thật sự không có cách nào khác, Dương Khai cảm thấy ở đây mình cũng không thể vĩnh viễn không đột phá. Với thực lực ở Ly Hợp cảnh tầng ba, lang bạt nơi này tuy tạm thời không có nguy hiểm gì nhưng nếu như đụng tới cao thủ thật sự, chắc chắn là không thể thoát thân. Mỗi một lần tấn thăng, chắc chắn sẽ có chút động tĩnh truyền ra ngoài, điều này không cách nào tránh khỏi.
Lại chạy thêm hơn mười dặm nữa, cảm giác bị theo dõi càng lúc càng rõ ràng, có chút cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.
Bước chân đang chạy về phía trước đột nhiên dừng lại, sắc mặt Dương Khai bỗng nhiên tái mét.
Hắn cảm thấy sau gốc cây đại thụ trước mặt truyền tới một cỗ nguyên khí. Đối phương căn bản không hề có ý muốn ẩn nấp mà là ngang nhiên đứng đó đợi hắn đến chui đầu vô lưới.
Không ngờ người đó lại bước tới vòng qua trước mặt, tốc độ của người này nhanh thật!