Một màn vừa rồi, khẳng định là hắn trúng một loại cấm chế của Công Tôn Mộc, nhưng với thần niệm của hắn mà lại cũng không thể dò xét rõ ràng, hiển nhiên cấm chế này cực kỳ ẩn núp, không phải hắn có thể giải quyết.
Trầm ngâm hồi lâu, Dương Khai mới ngồi xuống, thần thức đắm chìm trong ngọc giản kia, cẩn thận nhìn xem.
Hắn cảm thấy nếu ngọc giản này là Công Tôn Mộc cố ý lưu lại, như vậy khẳng định sẽ có một chút đầu mối, có lẽ có thể cho mình biết vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì.
Thần niệm quét qua, nội dung trong ngọc giản lập tức vừa xem liền hiểu ngay.
"Công Tôn Mộc ta là tam đệ tử của Diệu Đan Đại Đế, tuổi nhỏ không chỗ nương tựa, ăn xin mà sống, gặp được Đại Đế không tỵ hiềm kẻ ngu dốt, thu làm đệ tử, truyền thụ đan đạo..."
Ngọc giản quả nhiên là Công Tôn Mộc lưu lại, mà động phủ này cũng là của Công Tôn Mộc. Tin tức trong ngọc giản rất phức tạp, lúc ban đầu chỉ là một hồi ức của Công Tôn Mộc mà thôi: Người này là một người bất hạnh, thuở ấu thơ nếm mùi chua cay nghiệt ngã của nhân gian, suýt nữa chết đói, đồng thời cũng là một người may mắn, không ngờ được Diệu Đan Đại Đế nhìn trúng, đồng thời thu làm đệ tử dưới trướng, đi theo bên cạnh Đại Đế, một mặt tu luyện, một mặt học tập thuật luyện đan.
"Tư chất của ta vượt qua hai vị sư huynh, Đại Đế quá mức yêu, dốc túi truyền thụ, cũng không giữ lại. Thuật luyện đan của ta cũng rất nhanh vượt qua hai vị sư huynh, ta trẻ tuổi đã thành danh nên đắc ý khoa trương, không biết thu liễm, lúc hai vị sư huynh khuyên giải lại bị ta châm chọc khiêu khích, huynh đệ nổi lên hiềm khích...".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play