Đổng Khinh Hàn vừa nói, vừa nhìn Dương Khai với thâm ý sâu sắc, như đang quan sát phản ứng của hắn, có vẻ là đã nghe qua phong thanh gì đó.

- Đó là đệ muội của ngươi!

Dương Khai cũng không nói sắc bén gì, liền nói thẳng một câu.

Đổng Khinh Hàn không khỏi há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Dương Khai. Hiển nhiên không nghĩ lời đồn đại lại là thật. Tên tiểu biểu đệ này của mình có được thiên chi kiêu nữ của tông môn người ta.

Người của Dương gia, quả nhiên ai cũng là sài lang hổ báo, đều không thể coi thường.

- May mắn không cùng với hai tên ngốc của Bạch gia và Tử Vi Cốc kia, bằng không chẳng phải là đang hại ngươi?

Đổng Khinh Hàn cười khổ. Nói ra thì y thân là Đổng gia công tử, địa vị cao sang, lại tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ, đương nhiên là phong lưu phóng khoáng, tiêu sái không kềm chế được, đi tới đâu cũng lưu tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết đã từng có quan hệ thân mật với bao nhiêu nữ tử xinh đẹp.

Nhưng chính bởi vì lúc trước tìm hiểu tin tức của Dương Khai đã nghe qua vài lời giữa hắn và Tô Nhan. Để đạt được mục đích nên cẩn thận, lúc này mới không cùng một giuộc với người của Bạch gia và Tử Vi Cốc.

Ban nãy mở lời dò xét là muốn chứng minh một chút, không nghĩ lời đồn đại lại là thật. Đổng Khinh Hàn cũng cảm thấy may mắn, may mắn không đi trêu chọc, nếu không bây giờ biểu đệ này còn không liều mạng với mình?

Dương Khai tự nhiên biết tính khí của loại công tử đại gia tộc này, cho nên cũng thẳng thắn thừa nhận. Đây không phải là khoe khoang, mà là một thái độ.

Rõ ràng nói cho y biết, nữ nhân này là của ta! Ai đánh chủ ý với nàng, ta đấu cùng người đó.

- Tiểu tử thối này diễm phúc thật lớn.

Đổng Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, Mặc dù Lăng Tiêu Các là một tiểu tông môn, nhưng nghe nói Tô Nhan cô nương kia thực lực đã đến cảnh giới Chân Nguyên Cảnh tứ tầng, ngũ tầng rồi. Tư chất bậc này, dù phóng nhãn cả thiên hạ, cũng là thiên tài hạng nhất. Huống chi, nàng vô cùng có khả năng đã nhận được một loại truyền thừa cường đại.

Nhân tài như vậy, dù là gia nhập vào Bát đại gia Trung Đô cũng sẽ bị tranh giành, trở thành bảo bối được bồi dưỡng.

- Nếu là đệ muội, xem ra Đổng gia ta là không thể chiêu dụ rồi.

Đổng Khinh Hàn lại là cười khổ một tiếng.

- Các ngươi hẳn thu hoạch không nhỏ nhỉ?

Dương Khai ngẩng đầu nhìn y một cái, nói với vẻ lưu tâm.

Đổng Khinh Hàn khẽ gật đầu:

- Có một chút. Nhưng so với mong muốn thì kém khá xa. Ngươi cũng vào Truyền Thừa Động Thiên kia, nói cho ta nghe xem, bên trong rốt cuộc như thế nào?

Dương Khai trầm ngâm một phen, kể tóm gọn sự tình gặp phải trong Truyền Thừa Động Thiên, nhưng không lộ ra rốt cuộc là ai đã lấy được Truyền Thừa.

Đều là tin tức không chút ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng Đổng Khinh Hàn lại nghe vô cùng chăm chú.

- Ai, Truyền Thừa Động Thiên lại có thể xuất hiện ở nơi này, thật làm người khác bất ngờ. Rõ ràng là hời cho đệ tử tam phái các ngươi. Sao không hiện ra ở trên địa bàn Đổng gia ta.

Đổng Khinh Hàn thở dài thở ngắn, thầm nhủ ông trời bất công. Hai ba tháng tước khi Truyền Thừa Động Thiên xuất hiện, ba phái đều bí mật canh giữ nghiêm ngặt, mãi đến sau này, việc này mới dần dần truyền ra. Những đại thế lực, đại tông mới phái người đến tìm kiếm người kế thừa. Đáng tiếc tìm đến giờ vẫn không có gia tộc nào tìm được người đạt được thừa kế. Nhưng mỗi một gia tộc đều thu được một ít bí bảo và vũ kỹ từ trong Truyền Thừa Động Thiên.

Những bí bảo này đều tổn hại nghiêm trọng, căn bản không thể sử dụng, nhưng dù sao cũng là bí bảo mà võ giả hùng mạnh đã luyện chế từ vô số năm về trước, mang về cũng rất có giá trị nghiên cứu.

Hơn nữa cấp bậc của những vũ kỹ ấy cũng đều không phải là quá thấp, ít nhất cũng là Địa cấp, thậm chí còn có Thiên cấp vũ kỹ.

Có thể nói sự xuất hiện của Truyền Thừa Động Thiên khiến Lăng Tiêu Các, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu trong khoảng thời gian ngắn đều được hưởng lợi. Các đại thế lực tới chỗ này đều thu mua từ tam phái này, mỗi một gia tộc đều kiếm được đầy túi.

Điều duy nhất làm cho người ta tiếc nuối chính là một số đệ tử không kìm nổi mê hoặc, thoát ly tông môn của mình, quy thuận vào thế lực lớn. Lăng Tiêu Các cũng có không ít.

Ngũ đại trưởng lão đối với chuyện này cũng không có cách nào. Dù sao người ta có thực lực hùng hậu, lấy của ngươi mấy người đệ tử thì có làm sao? Ngụy Tích Đồng và Tô Huyền Vũ bọn họ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, cầu nguyện những công tử và cao thủ của đại thế lực này rời đi càng sớm càng tốt, trả lại sự yên bình cho Lăng Tiêu Các.

Lúc hai huynh đệ đang nói chuyện, phía ngoài Phong Vân song vệ đột nhiên truyền âm nói:

- Công tử, Dương thiếu gia, người của Bạch gia và Tử Vi Cốc đã tới.

Dương Khai và Đổng Khinh Hàn liếc nhìn nhau, khẽ cười một tiếng:

- Tới cũng nhanh thật, chỉ sợ là vì vũ kỹ trên tay ngươi mà đến.

Dương Khai âm thầm gật đầu. Trước kia Mộng Vô Nhai đã nói với hắn, mình thi triển Tinh Ngân ở Truyền Thừa Động Thiên làm cho người khác để ý. Vũ kỹ có thể một kích làm trọng thương yêu thú lục giai, có thể kém sao? Người của Bạch gia và Tử Vi Cốc đến đây, hiển nhiên chính là vì Tinh Ngân.

- Ngươi muốn làm như thế nào?

Đổng Khinh Hàn ung dung nhìn Dương Khai. Hai tên ngu ngốc kia mấy ngày nay luôn luôn quấy rầy đệ muội. Bây giờ chắc chắn Dương Khai đã nhẫn nhịn một bụng oán khí, đợi lát nữa chỉ sợ sẽ có trò hay để xem.

Nếu Dương Khai bộc lộ thân phận thật của mình, người của Bạch gia và Tử Vi Cốc khẳng định không dám trêu chọc, chỉ sợ là sẽ nhận lỗi, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhưng vấn đề là Dương Khai không thể bại lộ thân phận. Đổng Khinh Hàn rất chờ mong biểu đệ hóa giải nan đề trước mắt như thế nào, trên khuôn mặt mập mạp thoáng có chút tươi cười.

- Xem thái độ của bọn chúng đã.

Dương Khai thần sắc lãnh đạm,

- Thái độ tốt, mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play