Ai cũng không biết Long Thiên Thương rốt cuộc có xung đột ân oán gì với những tông môn bị tiêu diệt đó, chỉ truyền dương nói rằng điều đó có quan hệ với một cô gái. Từ sau lần đó, Long Thiên Thương liền độn ẩn không thấy. Trong một ngàn năm gần nhất, ai cũng chưa từng gặp ông ta, chỉ biết là người này trấn giữ Thủy Nguyệt Tinh, một địa phương bế quan tu luyện. Nhưng không nghĩ tới hôm nay ông ta không ngờ chủ động hiện thân. Đối mặt một vị Hư Vương tam tầng cảnh cường giả, ai cũng không dám sơ suất, đều rối rít cung tay hành lễ, ngay cả người như Tả Đức cũng không ngoại lệ.
Long Thiên Thương cười ha hả, đáp lễ lại với Tả Đức, thản nhiên nói: - Từ biệt mấy chục năm, đại sư vẫn phong thái như cũ, trong lòng của Thiên Thương rất an ủi. - Long trưởng lão khách khí rồi. Tả Đức gật đầu nói. - Long sư thúc, ngài hôm nay sao có nhã hứng đi ra một chút vậy? Ngả Âu rất kinh ngạc hỏi. Người khác không biết Long Thiên Thương có tánh khí ra sao, nhưng ông ta thì lại biết. Cả Tinh Vực, cũng chỉ có ông ta tiếp xúc nhiều nhất cùng Long Thiên Thương. Ngày thường, mặc dù ông ta muốn gặp Long Thiên Thương cũng không phải một chuyện dễ dàng. Lúc hay qua thăm hỏi còn có thể bị sập cửa vào mặt, không thể không xám xịt lui về, làm gì hiểu được hôm nay đối phương không ngờ chủ động hiện thân, khiến Ngả Âu một trận kinh ngạc. - Đến đây tham gia náo nhiệt. Long Thiên Thương cười ha hả. Ông ta khí chất bất phàm, nhưng cho người một loại cảm giác như mộc xuân phong. Bất kỳ kẻ nào gặp được ông ta, đều sẽ không tự chủ được sinh ra một tia cảm giác thân thiết, khi nói chuyện, ông ta quay đầu nhìn về Dương Khai: - Vị... Dương Khai này, ta gọi thẳng tên ngươi như vậy không có vấn đề chứ? - Dĩ nhiên không sao. Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Ừ, ngươi rất khá, Hằng La Thương Hội ta ngày sau là đồng minh của ngươi. Khi nào muốn tới thì tới, không cần khách khí. Long Thiên Thương mỉm cười nói. - Đa tạ ý tốt của tiền bối, tiểu tử nhất định xem nơi đây trở thành nửa nhà của mình. Dương Khai lập tức đánh rắn thuận theo côn. Tuyết Nguyệt ở một bên nghe ra, làm gì không hiểu được lời nói của Dương Khai là ý gì, lập tức trong mắt đẹp toát ra một chút thần tình ngượng ngùng cùng hạnh phúc. Một bên, Tả Đức thấy Long Thiên Thương nói như thế, cái mặt già này không khỏi có chút khó coi. Long Thiên Thương tuy rằng không nói thêm điều gì, nhưng chỉ dựa vào câu nói này, ông ta đã biết đối phương có chút bất mãn cách làm của mình, nếu không thì vì cái gì thân cận Dương Khai như thế? Tuy nhiên... thế thì đã sao? Hư Vương tam tầng cảnh so sánh với mình trên lý thuyết có địa vị giống nhau. Cho nên ông ta cũng không phải quá để ý. - Như thế thì tốt. Long Thiên Thương gật đầu, dường như rất hài lòng biểu hiện của Dương Khai, lời nói đổi một cái, khẽ cười nói: - Lời tuy như thế, nhưng ngươi hôm nay nếu cùng Tả Đức đại sư định xuống vật thưởng, đến lúc đó nếu thua đừng có không chịu trách nhiệm. Bổn tọa hôm nay nếu đã đến tiếp cận náo nhiệt này, thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi nếu dám chạy thoát, bổn tọa cũng sẽ thật dám chém chết ngươi. Ông ta cười híp mắt nói ra lời nói này, trong cách nói không mang chút nào sát khí, nhưng những người khác nghe ra, lại không tự chủ được xuất mồ hôi lạnh cả người. Một vị Hư Vương tam tầng cảnh cường giả trấn giữ chỗ này, đến lúc đó ai dám không thực hiện đánh cuộc chứ? Vậy đơn giản chính là muốn chết. - Tiền bối yên tâm, tiểu tử là người thành tín, tuyệt đối s�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.