Trên thân thể dài ngoằng của Vĩ Quan Xà truyền ra những tiếng răng rắc giòn tan, ngay sau đó cả người nó liền trở nên thẳng đuột, mễm nhũn nằm bẹp dưới đất, biến thành một cỗ thi thể.
Nghê Quảng đưa tay, móc vào một vị trí trên bụng con rắn, rồi móc ra một chiếc mật rắn xanh biếc lớn bằng trái nhãn, lão há miệng nuốt thẳng vào bụng, chép chép miệng, phát ra tiếng cười vui sướng.
Cũng không biết mật của Vĩ Quan Xà có công hiệu thần kỳ gì, nhưng nhìn biểu hiện vui vẻ của Nghê Quảng cũng biết nó có ích lợi không nhỏ đối với lão.
Làm xong hết thảy mọi việc, Nghê Quảng liền thuận tay ném thi thể Vĩ Quan Xà sang bên cạnh, thản nhiên nói: - Loại yêu thú này không có nội đan, thứ có giá trị nhất trên người của nó chính là mật rắn. Ở thời kỳ thượng cổ, nghe nói nếu võ giả thường xuyên uống mật rắn, thì có thể bách độc bất xâm, đáng tiếc là chỉ có một túi mật... Thôi, có còn hơn không đi.
Lão vừa nói chuyện vừa cất bước trở về, đi tới trước mặt cỗ thi thể La Lam mang về kia, cúi đầu ngó qua rồi sau đó thở dài nói: - Ai, quả nhiên là Đồng Lôi!
Hiển nhiên là lão đang nói về tên họ của thi thể trước mặt này.
- Nghê tiên sinh biết hắn sao? La Lam hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play