Các võ giả Vân Hà Tông vừa nghe đều vội vàng chạy tới, rót nguyên khí của bản thân vào trong mai rùa. Có sự trợ giúp của những người này, Đinh Giáp Tử cùng Hoắc Hương Lan mới đứng vững. Một lúc sau, cái mai rùa bình thường không có gì kỳ lạ kia đột nhiên phát ra từng tia hồng quang, trong mai rùa dường như vang lên thanh âm rù rì, lộ tuyến đồ khắc ở phía trên cũng giống như sống dậy, lưu chuyển không ngừng.
Lần lượt các võ giả bị hút hết nguyên khí toàn thân, mỏi mệt không chịu nổi mà ngã xuống.
Chỉ đến khi hơn hai mươi võ giả Vân Hà Tông luân phiên lên thay, mai rùa này mới dường như đã no đủ. Hồng quang phát ra từ trong mai rùa đã sáng chói như ban ngày.
Bỗng nhiên, Đinh Giáp Tử cùng Hoắc Hương Lan đồng thời phát ra một tiếng kinh hô. Một đám quang mang mờ mịt từ trên mai rùa tuôn ra, khiến cho hai người buộc lòng phải lui về phía sau tránh né.
Mai rùa kia hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến chân trời.
- Hai vị sư thúc!
Du Tu Bình kinh hãi. Đinh Giáp Tử cùng Hoắc Hương Lan đứng vững lại, khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng lại khoát tay ý bảo bản thân không đáng lo ngại.
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy mai rùa kia bay ra mấy trăm trượng, vừa vặn rơi xuống phía trên Hải Thị Thận Lâu. Cùng với những tia hồng quang phát ra, Hải Thị Thận Lâu xa hoa lộng lẫy này lại từ từ sụp đổ rồi biến mất.
Cùng với sự biến mất của Hải Thị Thận Lâu, dường như có một lớp bình chướng vô hình bị đánh phá. Trong tầm mắt mọi người, một hòn đảo đột nhiên xuất hiện không chút dấu hiệu báo trước, so với Vân Hà Đảo còn to hơn rất nhiều.
- Ẩn đảo!
Giọng nói của Du Tu Bình run rẩy.
Trên thuyền, sau khoảnh khắc im lặng, các võ giả Vân Hà Tông đột nhiên nhảy múa tung hô, lớn tiếng kêu la, phát tiết hưng phấn trong lòng. Mục đích xuất hành lần này của họ chính là tìm kiếm ẩn đảo, không ngờ sự tình lại thuận lợi như thế. Tuy rằng trên đường đi cũng đã trải qua không ít nguy cơ, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm.
Hôm nay, ẩn đảo ngay tại trước mắt, danh dương thiên hạ, ở trong tầm tay!
Chẳng những các võ giả Vân Hà Tông vui mừng, những người bình thường kia cũng phấn chấn không thôi. Tin đồn về ẩn đảo, bọn họ ít nhiều cũng đã nghe qua, nhưng ai có thể ngờ sinh thời mình lại có thể tận mắt nhìn thấy?
- Lái thuyền! Mục tiêu, ẩn đảo!
Du Tu Bình áp chế tình cảm vui sướng trong lòng, rành mạch hạ lệnh.
Nhưng, còn không đợi người trên thuyền trở về vị trí của mình, một cảm giác cực kỳ bất an trong lòng mỗi người dâng lên. Mặt biển đang yên lặng đột nhiên nổi sóng, nước biển xung quanh thuyền sủi bọt, giống như có gì đó đang muốn sôi trào.
- Sao vậy?
Có người kinh hoảng hỏi.
Sắc mặt của Đinh Giáp Tử cùng Hoắc Hương Lan ngưng trọng, tỏa ra thần thức, thần sắc đột nhiên biến đổi, đồng thời kinh hô:
- Cẩn thận!
Lời còn chưa dứt, bên trái chiếc thuyền vọt lên một cỗ sóng lớn, một con vật thoạt nhìn giống như thuộc họ xúc tu đột nhiên từ dưới biển lao lên. Những cái xúc tu khổng lồ của nó, dài đến vài chục trượng, mang theo lực đạo lôi đình trực tiếp đánh vào boong thuyền.
Mấy người bình thường không kịp trốn tránh, bị quật thành thịt nát ngay tại chỗ.
Nương theo một tiếng vang thật lớn, boong thuyền hóa thành những mảnh vụn, bay tứ tán.
Các võ giả Vân Hà Tông dưới sự chỉ đạo của hai vị Thái thượng trưởng lão đồng thời đánh vào xúc tua kia. Trong lúc nhất thời, đủ loại vũ kỹ cùng vũ khí bay múa đầy trời.
Nhưng bất luận công kích hay đánh trúng cái xúc tua kia như thế nào đều không mảy may tổn thương đến nó. Thậm chí ngay cả bản lĩnh của hai vị Thái thượng trưởng lão cũng căn bản không làm gì được.
Xôn xao…
Phía bên kia của chiếc thuyền lại có một xúc tu vung lên trời, hung hăng quật xuống. Một kích này đánh vào đầu thuyền, chiếc thuyền dài đến hơn hai mươi trượng, phía đuôi thuyền bị quật cho nhếch lên.
Chấn động kịch liệt khiến cho tất cả mọi người không đứng vững. Cao thủ Chân Nguyên cảnh trở lên ngự sử chân nguyên bay lên không trung. Những võ giả khác cùng người bình thường vô cùng hoảng loạn, hốt hoảng chạy thục mạng.
- Bình tĩnh, bình tĩnh hết cho ta!
Du Tu Bình khàn giọng cố gắng hô to, nhưng sao có thể trấn an lòng người vào lúc này?
Ào ào xôn xao...
Bảy tám xúc tu vươn ra, trực tiếp quấn lấy con thuyền, kéo thuyền xuống đáy biển. Lực cực lớn truyền đến, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được mình đang nhanh chóng chìm xuống.
- Đích thị là yêu thú hộ đảo!
Đinh Giáp Tử thấy một màn như vậy, sắc mặt hoảng sợ. Thực lực của con yêu thú hộ đảo này vượt qua sức tưởng tượng của lão. Dùng bản lĩnh của lão căn bản không thể ứng phó, lập tức nói với Hoắc Hương Lan:
- Ta và ngươi cùng nhau ra tay, xem có thể đuổi nó đi không.
Thần sắc của Hoắc Hương Lan nghiêm túc, gật gật đầu. Chưa kịp ra tay, hai mắt liền trợn tròn, hét với Đinh Giáp Tử:
- Đinh sư huynh, sau lưng!
Đinh Giáp Tử thần sắc kinh ngạc, chỉ cảm thấy sau lưng có tiếng gió đánh úp lại, chợt phía sau lưng bị một kích hung hăng vỗ vào. Cả người như gặp phải lôi phệ, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tưới, rớt xuống biển như thiên thạch rơi xuống.
Không đợi lão lọt xuống biển, dưới biển lại thò ra một xúc tu, cuốn gọn lấy lão.
Trong miệng Đinh Giáp Tử phát ra tiếng kêu thảm thiết làm người nghe kinh sợ, trong thân thể còn truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy. Liều mạng thôi động chân nguyên, nhưng vẫn không thoát được, vươn một cánh tay về phía Hoắc Hương Lan phía xa xa, bi thương hô:
- Lan muội cứu ta. . .
Hai vị Thái thượng trưởng lão Vân Hà Tông lúc tuổi còn trẻ từng có một đoạn nghiệt duyên, đã từng yêu đến mức chết đi sống lại, còn kết làm phu thê. Nhưng về sau không biết xảy ra biến cố gì, hai người không còn thân mật như trước kia nữa. Tuy vẫn bí mật lui tới với nhau, nhưng không còn hòa hợp như lúc trước.
Hiện tại đối mặt với sự cầu viện của Đinh Giáp Tử, Hoắc Hương Lan sững sờ, chợt triển khai thân pháp, cũng không quay đầu lại, xông về phía ẩn đảo.
Con yêu thú này có thể giơ tay nhấc chân làm Đinh Giáp Tử trọng thương, đương nhiên không phải loại mà lão bà có thể ứng phó!
Vì bảo vệ tánh mạng, Hoắc Hương Lan làm sao còn dám dừng lại? Bà không lo nổi cho Đinh Giáp Tử, bà cũng không lo nổi cho đám võ giả Vân Hà Tông trên thuyền. Hôm nay là ngày quan trọng nhất, chỉ cần mình sống là được.
Đinh Giáp Tử cười thảm:
- Vợ chồng vốn là đồng lâm điểu, đại nạn ập đến riêng phần mình phi. Tiện nhân!!