Nguyên khí mạnh mẽ theo quyền đánh ra, Dương Khai vừa chạm vào đã thu lại, nhanh nhẹn né ra phía sau, tránh được cái đuôi dài của đại xà cuốn tới.
Đại xà quay mình, đang định nhào tới, vị trí vừa nãy bị Dương Khai đánh trúng bỗng nhiên truyền đến ba tiếng binh binh binh trầm đục, mắt thường có thể thấy được, một đống máu thịt bắn ra ngoài, chân dương nguyên khí nóng hầm hập trong máu thịt phát ra, khiến da thịt nứt toác, máu tươi ròng ròng.
Đại xà bị đau, thân hình dài mấy chục trượng giống như là cái roi dài bị người ta vung vẩy, trên đỉnh núi khói bụi dày đặc, Dương Khai nhướn mày, hắn phát hiện mình đã đánh giá hơi cao sức mạnh của con đại xà này.
Vừa nãy đột nhiên nhìn thấy cái thứ lớn như vậy, hắn còn tưởng đây ít nhất phải là yêu thú ngũ giai lục giai gì đó, nhưng không ngờ mình chỉ đánh một cú đã khiến nó bị thương.
Nó căn bản không phải ngũ giai lục giai gì cả, cùng lắm chỉ có thể là yêu thú tứ giai, chỉ tương đương với võ giả Ly Hợp cảnh mà thôi.
Bề ngoài to lớn như vậy cũng chẳng để làm gì.
Trong lòng có ngọn nguồn, hai chân Dương Khai lay động, nhân lúc đại xà quay cuồng đến cực điểm lại cho nó phát nữa, đại xà càng lăn lộn ghê hơn. Nhưng nó rõ ràng không định ngồi chờ chết, cái đuôi dài quật đến, một trận gió gào thét cuồn cuộn nổi lên, chặn ngang quét tới chỗ Dương Khai.
Nếu không có bộ pháp tương trợ, e rằng đòn này còn có thể gây không ít phiền phức cho Dương Khai, nhưng đã có bộ pháp, tránh né đòn này quả dễ như trở bàn tay.
Một đòn không trúng, đại xà hít hà nuốt cái lưỡi vào lại nhả ra, miệng nó vừa há liền một luồng khói máu đỏ phun ra, nếu không phải Dương Khai tránh nhanh, chắc chắn đã bị phun kín cả đầu rồi.
Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng, hắn không hề sợ con đại xà này, chẳng qua là khói độc phun ra có chút phiền phức mà thôi. Nhưng cũng chỉ là chút phiền toái, nín thở, không để mình bị khói độc bao vây, đại xà này căn bản không đả thương được mình.
Dương Khai ở bên ngoài đánh nhau với đại xà, Địa Ma ôm Phá Hồn Chùy vọt vào trong bụng của đại xà lúc này cũng không nhàn rỗi, Tuy sức mạnh bây giờ Địa Ma có thể phát huy được không lớn, nhưng bất kì một sinh vật nào, nội thể luôn yếu ớt vô cùng, Phá Hồn Chùy có không sắc bén đi nữa, nó vẫn là một thanh vũ khí.
Nội thể đại xà nhanh chóng thương tích đầy mình, đau đớn kịch liệt khiến nó căn bản không thể tiếp tục cuộc chiến với Dương Khai, cái thân dài lúc cuộn vào, lúc duỗi thẳng, lăn lộn trên đỉnh núi.
Dương Khai lãnh đạm bang quan, hắn đã không cần thiết phải ra tay nữa.
Thực lực của đại xà cũng chẳng có gì, nhưng sức sống lại cực kỳ dồi dào, Địa Ma ở trong cơ thể nó giằng co khoảng nửa canh giờ, mới khiến cho nó thôi vùng vẫy, chết trên mặt đất.
Bụng đại xà nhúc nhích, Địa Ma ôm Phá Hồn Chùy chui ra, lơ lửng trước mặt Dương Khai, thản nhiên nhìn nhau, một hồi không nói gì.
- Thiếu chủ… Lần sau nếu có chuyện này, thông báo với Lão nô một tiếng, cũng là để chúng ta có sự chuẩn bị tâm lí tốt.
Địa Ma cảm thấy có chút tủi thân, bỗng nhiên lại bị Dương Khai ném vào miệng yêu thú, nếu đổi lại là một kẻ nhát gan, chẳng phải đã bị dọa đến hồn bay phách lạc à.
- Ừ.
Dương Khai nghiêm túc gật đầu.
Địa Ma không dám lên tiếng nữa.
Dương Khai lại hỏi:
- Ngươi không cảm thấy là yêu thú này có chút kì quái à?
- Kì quái chỗ nào?
Địa Ma cẩn thận hỏi.
- Sức mạnh của nó… rất thấp! Ít nhất, là thấp hơn so với ta nghĩ.
Địa Ma cười ha hả:
- Thiếu chủ, đại xà này chỉ là đã nuốt Ngưng Huyết Châu, mới biến thành hình dạng như vậy, đương nhiên không có bản lĩnh gì thật sự. Hơn nữa, đoạn đường người đi, từng phát hiện thấy dấu vết của yêu thú ở đây chưa?
Dương Khai lắc đầu.
- Thế thì đúng rồi, bản thân con vật này có lẽ chỉ là một con rắn nhỏ bình thường thôi, nuốt được Ngưng Huyết Châu, may mắn sống sót, mới biến thành yêu thú, có thể nói, nó chính là yêu thú duy nhất ở nơi đây.
- Con rắn nhỏ bình thường biến thành cái thứ lớn như vậy?
Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên
- Lợi hại.
Suy nghĩ lòng vòng, lại có chút mừng rỡ nói:
- Tiểu xà cũng có thể nuốt, ta đây nuốt cũng không thành vấn đề chứ.
- Thế sự không có tuyệt đối, Thiếu chủ nếu không yên tâm, có thể nuốt nội đan của con yêu thú này thử trước.
- Đề nghị này hay.
Dương Khai gật gật đầu.
Đi đến trước đại xà, phá tan thân xác nó, lấy nội đan ra.
Viên nội đan này, cũng lại là màu đỏ máu, chỉ có điều nó chỉ to bằng trứng chim bồ câu, bên trong còn ẩn chứa năng lượng còn sót lại của Ngưng Huyết Châu.
Dặn Địa Ma hộ pháp, Dương Khai xoa xoa nội đan trên y phục, nhét vào trong, nuốt xuống.
Chân Dương Quyết vận chuyển, Dương Khai nhanh chóng cảm nhận được một luồng năng lượng tan ra, xung đến máu thịt, hơn nữa trong đó còn trộn lẫn rất nhiều tà khí.
Đây chính là hơi thở của ma đầu đã ngã xuống ở đây.
Trong nháy mắt, máu thịt cả người Dương Khai biến thành một màu đỏ rực, tươi như máu, khắp người tràn đầy tà khí.
Bề ngoài nhìn tuy đáng sợ, nhưng kỳ thực bên trong không mấy nguy hiểm, Dương Khai chỉ là cảm thấy thần kinh của mình thoáng bị chút chấn động rồi đã bình ổn lại, chân dương nguyên khí trong kinh mạch vốn là khắc tinh của tà khí, đương nhiên sẽ không sợ nó.
Chân Dương Quyết vận chuyển khiến tà khí dần dần bị đốt cháy, chỉ còn lại tinh hoa.
Tinh hoa có được lần này, không phải thuộc tính dương, đương nhiên sẽ không thể ngưng thành dương dịch, nhưng kỳ lạ là cũng không bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ, mà nó dung nạp vào trong máu thịt Dương Khai, khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể đều hân hoan nhảy múa, mỗi một tấc thịt đều động đậy không ngừng.
Một viên nội đan, đã tiêu hao mất công sức một ngày của Dương Khai mới dần hoàn tất luyện hóa, mở mắt ra, hai mắt như điện, Dương Khai cảm thấy cả người đều có chút không giống lắm.