- Sư phó dưỡng giáo ta, đối với ta ân trọng như núi, ta không thể để cho ông ta một mình ở chỗ này. Dương Khai há miệng, không chờ hắn khuyên giải điều gì, Địch Diệu cười lớn nói:
- Dương huynh không cần nhiều lời, ý ta đã quyết! Thấy hắn kiên trì như vậy, Dương Khai chỉ có thể thở dài. Có rượu, uống như điên, say mèm! Tia nắng ban mai lại tới, Địch Diệu nằm sóng soài trên đất, ngáy o o. Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường tìm được một phần mộ đơn sơ ở đỉnh núi nơi đây, dáng vẻ thành kính tế bái một phen. Sau khi họ giữ lại cho Địch Diệu một chút tài nguyên tu luyện, liền yên lặng cáo từ.
- Thật để cho mình Địch sư huynh ở lại nơi đó sao? Hạ Ngưng Thường vẫn như cũ có chút không quá yên tâm. - Hắn có quyết định của chính mình. Dương Khai nhàn nhạt đáp lại.
- Nhưng là... Hạ Ngưng Thường dường như còn muốn nói điều gì.
- Chưa chắc là chuyện xấu. Chờ một ngày nào đó nàng tu luyện thành, khiến cho đại lục lần nữa tỏa sáng sức sống. Địch huynh hắn có rời đi hay không đều là giống nhau. Hạ Ngưng Thường gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, nghĩ nghĩ hỏi:
- Bây giờ chúng tas đi đâu?
- Bên phía Trung Đô, bên đó phải có một cái đường tắt đi thông Tinh Vực, đúng dịp đi tìm người mà ta và ngươi đều quen biết! Dương Khai mỉm cười. Giây lát sau, hai người đi tới địa bàn của Tiêu Dao Thần Giáo, thông qua đường hành lang hư không, tiến vào chỗ không xa khoảng cách Lăng Tiêu Các. Năm đó sau khi phong ấn của Đại Ma Thần thiết trí bị giải trừ, Thông Huyền đại lục cùng Trung Đô thế giới được liên thông, đường hành lang hư không đó một mực tồn tại trên địa bàn vốn là của Tiêu Dao Thần Giáo. Dương Khai đối với chuyện này cũng không xa lạ gì. Thế giới bên Trung Đô là sự khởi điểm của cả đời hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play