- Thẩm cô nương, làm phiền nàng giúp ta an ủi cô gái này. Tâm tình của nàng ấy dường như có chút không ổn định. Dương Khai hướng về phía một bên hô, sợ Bích Lạc khôi phục khí lực lại tát mình một cái. Nói như thế nào đi nữa mình bây giờ cũng là chủ một tông, bị người ngay mặt bạt tai, còn thể thống gì?
- Ha. Thẩm Thi Đào lên tiếng, vội vàng đi tới, ngồi xuống bên người Bích Lạc, để cho thân thể hư nhược của nàng ta rúc vào trên người mình, nói lời khuyên giải an ủi. Dương Khai lại đứng dậy cùng Mặc Vũ và Cố Chân đơn giản trao đổi một phen. Sau khi hắn biết được bọn họ thông qua pháp trận không gian trên ngọc đài đi vào bên trong Đế Uyển, cũng không phải là ở cùng một chỗ, chỉ có điều vận may tương đối khá, mọi người cách nhau không phải quá xa, cho nên hao tốn chút thời gian lần nữa tập hợp.
Về phần hướng đi của những người khác, bọn họ cũng không rõ lắm.
- Thì ra là thế! Nghe bọn họ giải thích, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cũng không toát ra thần sắc gì thất vọng. Hắn vốn ý muốn dò xét tình huống của Dương Viêm cùng Diệp Tích Quân, nếu không có đến, đây cũng quên đi. Dù sao có Diệp Tích Quân theo bên người, Dương Viêm sẽ không có nguy hiểm gì. Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua bên phía Bích Lạc, khóe miệng của hắn không khỏi có chút co quắp.
Thời khắc này, Bích Lạc gần như vùi đầu của mình vào đôi gò núi to thẳng của Thẩm Thi Đào. Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, nữ nhân này lại áp miệng của mình ở vị trí của quả anh đào đó, hít thở hấp khí mang theo nhiệt lượng khiến gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thi Đào đỏ bừng. Không biết làm thế nào, mặc dù cả người ngứa khó chịu, nhưng ngại vì đối phương bị thương nặng chưa lành, cũng không nói thêm điều gì, chỉ có thể cố nhẫn nại.
Tồi tệ hơn chính là, Bích Lạc còn đang nắm bàn tay ngọc của người ta, không ngừng xoa bóp thưởng thức, dường như thưởng thức món đồ chơi mới lạ gì đó. Sắc mặt của Dương Khai đen như mực. Nữ nhân này, quả nhiên là Bích Lạc không sai. Câu ca dao sói đi thiên hạ ăn thịt, chó đi thiên hạ ăn phân! Bích Lạc trước ít năm đã có những thói quen này, không ngờ là gần 30 năm không gặp, vẫn là như cũ, xu hướng hứng thú của một người quả nhiên không phải dễ dàng thay đổi như vậy.
Thấy Thẩm Thi Đào khó chịu như vậy, Dương Khai bây giờ nhìn không nổi nữa, đi tới nắm lại cổ áo của Bích Lạc, kéo nàng lên. Bích Lạc hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái. Dường như nàng ta muốn nói cái gì, lại làm động tới thương thế bên trong cơ thể, ho nhẹ không ngừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play