Cách mấy chục dặm bên ngoài Long Huyệt Sơn, đám người Mặc Tiếu Sinh chật vật chạy ra, ngẩng đầu nhìn lên phương hướng chiến hạm kia biến mất, sắc mặt tái mét. Lần này tổn thất lớn tạm thời không đề cập nữa, hết lần này tới lần khác kết thành thù hận với Long Huyệt Sơn, với biểu hiện nội tình của ngọn núi này, e rằng sau này Chiến Thiên Minh chỉ sợ sống không dễ chịu.
Mạc Tiếu Sinh sắc mặt khó coi, vẻ lo lắng hiện hết lên khuôn mặt.
Đại trưởng lão của Chiến Thiên Minh đã như vậy, mà đám người Thành Bằng Huyên, Kim Thạch và Phong Bà Tử cũng như thế? Người nào người nấy như cha mẹ chết, đều rất hối hận, nhất là Kim Thạch. Hôm nay đánh một trận, lão mất đi một cánh tay, xem như bị tổn thương nguyên khí.
Mấy nhà vui thì cũng có mấy nhà buồn, Càn Thiên Tông bên kia, Mặc Vũ tâm tình rất tốt, bất kể như thế nào, lần này lão không có ác ý với Long Huyệt Sơn, chỉ có một lần ra tay lại là giúp Dương Khai hóa giải một chút nguy cơ, nếu đối phương không phải người mù, hẳn có thể nhìn ra hảo ý của lão.
Hơn nữa, hai đệ tử của lão cùng Dương Khai cũng có chút giao tình, cũng coi như mượn cơ hội tìm một chút lợi ích.
Tiền Thông, Phí Chí Đồ cũng có chút mưu tính, tự nhiên lão cũng có chút ý kiến.
Vừa nghĩ đến đây, Mặc Vũ chậm rãi mở miệng nói: - Đào nhi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play