Thần sắc biến hóa của hắn cũng không qua được quan sát của Dương Viêm. Thấy hắn dường như không còn hứng thú với Trữ Linh Châu, Dương Viêm hé miệng cười nói: - Vật mặc dù tốt, nhưng dùng là có hạn chế, huynh không cần cảm thấy đáng tiếc.
- Hả? Hạn chế gì? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Hừ, vật tuy tốt, nhưng Nhậm hiền điệt cũng không cần khoa trương như thế, viên châu này khi dùng có yêu cầu hạn chế như thế nào, sao không nói hết! Dương Viêm vẫn chưa trả lời, Dương Khai liền nghe được từ trong một sương phòng truyền tới một giọng cực kỳ uy nghiêm, vang vọng.
Xem ra không một mình Dương Viêm có hiểu biết với Trữ Linh Châu, Dương Khai thầm nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Nhậm Thiên Thụy nhìn về phía bên kia, mỉm cười, tay ôm quyền nói: - Thì ra là Thành tiền bối của Lôi Đài Tông. Trữ Linh Châu này sử dụng tuy rằng nhanh và tiện, nhưng quả thật có chút yêu cầu hạn chế. Tiền bối dù không hỏi, vãn bối cũng chuẩn bị nói tường tận rõ ràng, đương nhiên sẽ không để cho bằng hữu tới tham gia đấu giá không hiểu rõ mà mua đi, chút danh dự này Tụ Bảo Lâu ta vẫn có.
Nghe hắn nói như vậy, võ giả họ Thành kia hừ nhẹ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, còn về việc có tin lời đối phương hay không, chỉ có trời mới biết.
Không ít người thầm đoán, nếu như không ai lên tiếng chất vấn, Nhậm Thiên Thụy chắc chắn sẽ không nói ra yêu cầu hạn chế kia. Nhiều lắm chính là sau khi hội đấu giá chấm dứt, phái người lặng lẽ thông báo cho chủ nhân đã mua Trữ Linh Châu mà thôi, như vậy cũng xem như là đã hết lòng quan tâm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play